“Bình an không được kiến tạo trong những diễn đàn quốc tế to lớn. Bình an là quà tặng của Thiên Chúa, nảy sinh từ những nơi nhỏ bé, chẳng hạn như trong trái tim của con người. Hay trong giấc mơ như đã xảy ra với Thánh Giuse, khi thiên thần đến nói với ngài là đừng ngại đón Maria về nhà làm vợ, vì Mẹ sẽ hạ sinh cho thế gian Đấng Em-ma-nu-en, nghĩa là ‘Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta’. Thiên Chúa ở cùng chúng ta chính là sự bình an.
Món quà từ việc lao tác mỗi ngày
Suy niệm của Đức Thánh Cha được khởi đi từ các bài đọc trong phục vụ thánh lễ ngày hôn nay, đề cập đến danh từ ‘hòa bình’. Điều thu hút cách đặc biệt tâm trí của Đức Thánh Cha là động từ ‘triển nở’ trong lời nguyện nhập lễ: ‘để tất cả chúng con được triển nở trong sự hợp nhất và bình an’. ‘Triển nở’, vì bình an là một quà tặng được trao ban trong hành trình cuộc sống, vì thế, mỗi người phải ‘lao tác’ để sự bình an ấy được lớn lên mãi.
Con đường của các thánh và các tội nhân nói với chúng ta rằng chúng ta phải mang lấy quà tặng bình an này và hội nhất vào hành trình đời sống của ta, hội nhất vào tâm hồn ta và vào trong thế giới. Bình an không thể được làm ra từ ngày nay sang ngày khác; bình an là một món quà và món quà đó phải được nhận lãnh và lao tác mỗi ngày. Vì thế, chúng ta có thể nói rằng bình an là quà tặng và trở thành một thành phẩm trong bàn tay lao tác của con người. Chúng ta là những người, mỗi ngày, tiến thêm một bước đến gần sự bình an. Đó là công việc của chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta với món quà được nhận lãnh là: kiến tạo hòa bình.
Cuộc chiến nội tâm, cuộc chiến ngoài thế giới
Nhưng làm sao để chúng ta có thể thành công trong việc kiến tạo hòa bình. Bài đọc hôm nay đã cho thấy rằng có một từ ngữ khác: Người ta nói đến sự nhỏ bé. Từ ngữ này miêu tả Đức Trinh Nữ Maria mà ngày hôm nay chúng ta mừng sinh nhật của Mẹ, và nói về thành Bêlem, một thành nhỏ bé đến nỗi dường như không thấy xuất hiện trên bản đồ.
Bình an là một quà tặng và món quà ấy chúng ta phải chăm chỉ lao tác hằng ngày, lao tác trong những điều nhỏ bé: trong những điều nhỏ bé của cuộc sống hằng ngày. Người ta không thể kiến tạo bình an trong những cuộc họp lớn, trong những diễn đàn quốc tế vĩ đại. Nhưng trái lại, bình an được tìm thấy trong những điều nhỏ bé. Chúng ta có thể nói về hòa bình bằng những lời rất đẹp, có thể triệu tập những hội nghị lớn để bàn về hòa bình… Nhưng nếu trong chính chúng ta, trong con tim của chúng ta không có bình an, trong gia đình của chúng ta không có bình an, trong khu phố của chúng ta không có bình an, trong nơi làm việc của chúng ta không có bình an; thì cũng sẽ chẳng bao giờ có được bình an trên thế giới này.
Câu hỏi cần phải hỏi
Cần phải nài xin Thiên Chúa ân sủng của sự khôn ngoan để biết kiến tạo hòa bình, trong những công việc nho nhỏ của cuộc sống nhưng lại tập trung vào chân trời hiện sinh của tất cả con người. Đặc biệt, ngày hôm nay, chúng ta đang sống trong một cuộc chiến và tất cả mọi người đều mong muốn bình an. Bởi vậy, câu hỏi sau đây thật là chính đáng:
‘Ngày hôm nay, tâm hồn của anh chị em như thế nào? Phải chăng là đang bình an? Nếu như không bình an, thì trước khi nói về bình an, hãy làm cho tâm hồn mình bình an đã. Gia đình của anh chị em hôm nay như thế nào? Có bình an không? Nếu anh chị em không thể thăng tiến gia đình, xứ đạo, cộng đoàn, dòng tu của anh chị em trong hòa bình thì hãy khoan nói về hòa bình cho thế giới này… Bởi thế, câu hỏi mà ngày hôm nay tôi muốn chia sẻ với anh chị em: Tâm hồn của mỗi người chúng ta như thế nào? Có bình an không? Gia đình của mỗi người chúng ta như thế nào? Có được bình an? Khi hỏi như thế, chúng đã bắt đầu từng bước mang hòa bình đến cho cả thế giới.”
(Vũ Đức Anh Phương SJ, RadioVaticana 08.09.2016)