Thánh Lễ ngày 6 tháng 12, tại nhà nguyện Thánh Mác Ta
Đức Thánh Cha Phanxicô giảng trong Thánh Lễ ngày 6 tháng 12: “Tin vui Giáng Sinh là Thiên Chúa đến với quyền năng, đặc biệt quyền năng này là những vuốt ve, dịu hiền, Người đến để an ủi Dân Người.”
Ngài đã đề nghị xin Chúa ban cho ân sủng này, là “mong chờ Giáng Sinh với những vết thương, những tội lỗi, đã thành thực thú nhận, và chờ đợi Thiên Chúa quyền năng đến để an ủi chúng ta, Người đến với quyền năng, nhưng quyền năng này là sự dịu hiền, là những vuốt ve phát xuất từ trái tim đầy lòng thương xót, trái tim đã muốn dâng hiến sự sống cho chúng ta.”
Đức Thánh Cha đã giảng về các bài đọc – Isaiah tuyên bố sự an ủi Israel và dụ ngôn con chiên đi lạc – và mời gọi một sự hân hoan chân thành: “Trước Giáng Sinh, chúng ta cấu xin ân sủng là tiếp nhận tin vui này với lòng hân hoan vui sướng, và cũng để cho Chúa an ủi chúng ta.”
Ngài giải thích: “Chúa đến và khi Chúa đến, Ngài sẽ chạm đến các tâm hồn với tâm tình thương yêu của Người. Người đến như một vị thẩm phán, nhưng là một quan toà an ủi, vổ về, một quan taà đầy dịu hiền, làm tất cả để cứu rỗi chúng ta. Vì Thiên Chúa phán xét với tình yêu, yêu nhiều đến nỗi đã gửi Con Một của Người xuống thế, không phải để phán xét mà để cứu rỗi. Vì thế sự phán xét của Thiên Chúa luôn mang theo niềm hy vọng là được cứu rỗi.”
Đức Thánh Cha đã nhận xét về thái độ của người chăn chiên: “Các bạn nghĩ sao? Nếu một con chiên đi lạc, lại không bỏ mặc 99 con kia trên núi để đi tìm con chiên lạc sao? Khi Thiên Chúa đến, Người không nói: ‘Tôi đã tính rồi, nếu tôi mất một con thì còn 99, như vậy là không có sao.” Không, không thể được, vì mỗi con đều duy nhất. Mỗi con đều khác biệt.” Và Người yêu thương từng con một. Người không chỉ yếu tất cả như một tập thể. Không! Người không yêu chúng ta bằng tên tuổi chúng ta, Người yêu chúng ta dù chúng ta bất toàn.”
Rồi Đức Thánh Cha đã nhắc đến hình ảnh của tông đồ Giuđa: “Đối với tôi, hình ảnh làm cho tôi hiểu hơn thái độ của Chúa đối với con chiên lạc chính là thái độ của Chúa đối với Giuđa. Con chiên lạc hoàn toàn nhất của Phúc Âm chính là Giuđa”.
Đức Thánh Cha nói: “Giuđa bỏ trốn vì hắn là một kẻ cắp, còn người khác lại trốn đi vì họ giầu sang, và vì có sự đen tối trong tim họ khiến cho họ bỏ tập đoàn. Cuộc sống nước đôi này tiếc thay lại của biết biết bao nhiêu tín hữu, và cả những linh mục và giám mục nữa. Và Giuđa cũng là một giám mục, một trong những giám mục tiên khởi.”
Do đó, Giuđa cũng là một con chiên lạc. tội nghiệp thay, người anh em khốn nạn này, như Don Mazzolari, trong bài giảng tuyệt vời đã nói: “Anh Giuđa ơi, đã có sự gì xẩy ra trong tim anh?”
Đức Thánh Cha đã nhắc đến sự hối hận của Giuđa: “Thiên Chúa rất nhân lành, cả đối với con chiên lạc này, và Người không ngưng đi tìm kiếm nó. ‘Giuđa đã treo cổ và hối hận.’ Tôi tin rằng Chúa đã ghi nhận câu này và đã mang theo bên mình. Nhưng câu này có nghĩa gì? Đó là cho đến cùng tình yêu của Thiên Chúa vẫn họat động trong tâm hồn ấy, cho đến phút nó tuyệt vọng. Đó là thái độ của chủ chiên nhân lành đối với những con chiên lạc.”
Đức Thánh Cha kết luận: “Đây chính là nền tảng của tin vui về Giáng Sinh, đòi hỏi chúng ta phải thật lòng vui sướng và đổi mới tâm hồn, để cho chúng ta được Chúa an ủi. Ai không biết đến những vuốt ve của Chúa Giêsu thì không biết đến học thuyết của Thiên Chúa giáo. Ai không để cho mình được Chúa vuốt ve thì đã đi lạc mất. Chính đó là tin vui, là sự vui sướng chân thành chúng ta muốn có hôm nay. Đó là niềm vui, là niềm an ủi chúng ta tìm kiếm: là Chúa đến với quyền năng của Người là những vuốt ve, để tìm kiếm chúng ta, để cứu rỗi chúng ta, như con chiên lạc, và để đem chúng ta trở về với đoàn chiên là Giáo Hội của Người.”
Bùi Hữu Thư