Ba nữ tu là sơ Floralba Rondi, đã truyền giáo ở châu Phi 43 năm; sơ Clarangela Ghilardi, một nữ hộ sinh, đã truyền giáo ở châu Phi 36 năm; và sơ Dinarosa Belleri, một y tá, đã truyền giáo tại châu Phi 30 năm. Các sơ dấn thân trong ngành y, đã liều chết khi ở lại Zaire để chăm sóc những người bị nhiễm virus, để họ không bị bỏ rơi mà không được chăm sóc.
Các nữ tu là sự hiện diện duy nhất giữa đau khổ của bệnh dịch
Ở Kikwit, tâm chấn của trận dịch năm 1995, các nữ tu làm việc trong bệnh viện, lúc đó có 11 gian với 400 giường, nhưng trong những thời kỳ khẩn cấp, số người nhập viện thường xuyên lên đến 1000. Các nữ tu đã qua đời này cũng đến thăm người bệnh ở vùng nông thôn, vì trong bán kính 200 cây số từ Kikwit có những bệnh viện nhỏ khác, trạm xá, bệnh xá, bệnh viện phong và khoa bệnh lao. Ở những nơi đau khổ và khốn khó này, sự hiện diện duy nhất được bảo đảm chính là các nữ tu.
Ở lại và trả giá bằng mạng sống để chăm sóc bệnh nhân
Trong thư trao đổi giữa các sơ và Bề trên, các sơ xác định: “Chúng tôi ở lại vị trí của mình và phải trả giá bằng mạng sống của mình, bởi vì những người này, những người bệnh tật này đang ở trong tình trạng kém phát triển kinh khủng và họ cần mọi thứ.” Trên thực tế, các nữ tu có thể đã tự cứu mình bằng cách rời bỏ Kikwit, nhưng họ muốn ở lại, vì ý thức rằng nếu họ bỏ đi, nhiều người bệnh sẽ bị bỏ rơi, không được chăm sóc.
Lời ngôn sứ thật
Tổng Phụ trách dòng Các Nữ tu Nghèo Palazzolo nhận định: “Cái chết của các chị là sự kết thúc của một cuộc sống ngày qua ngày với tình yêu thương, niềm vui, sự khiêm tốn và hoàn toàn sẵn sàng đối với Chúa và anh chị em. Đây là ‘lời ngôn sứ thật sự! Chúng tôi chắc chắn rằng sự sống được các sơ dành cho Kikwit, với tình yêu và vì tình yêu, là hạt giống tạo ra sự sống cho Giáo hội Zaire, cho Châu Phi, cho toàn thể Giáo hội và cũng cho hội dòng của chúng tôi.”
Hồng Thủy – Vatican News