Các biến cố Năm Thánh vẫn tiếp tục diễn ra tại Rome mà không có sự hiện diện của Đức Giáo Hoàng. Vào Chúa Nhật, Năm Thánh dành cho các tình nguyện viên được Đức Hồng Y Michael Czerny chủ trì, người đã đọc bài giảng của Đức Thánh Cha trong Thánh lễ.
Sau đây là nguyên văn bài giảng:
Chúa Giêsu được Chúa Thánh Thần dẫn vào sa mạc (x. Lc 4:1). Hàng năm, hành trình Mùa Chay của chúng ta bắt đầu bằng việc theo Chúa đến đó và chia sẻ kinh nghiệm đó, mà Người đã biến đổi vì lợi ích của chúng ta. Khi Chúa Giêsu vào sa mạc, một sự thay đổi quyết định đã xảy ra: nơi im lặng trở thành nơi lắng nghe. Trong sa mạc, khả năng lắng nghe của chúng ta bị thử thách, vì phải lựa chọn giữa hai giọng nói hoàn toàn khác nhau. Về vấn đề này, Tin mừng cho chúng ta biết rằng hành trình của Chúa Giêsu bắt đầu bằng hành động lắng nghe và vâng phục: chính Chúa Thánh Thần, chính quyền năng của Thiên Chúa, đã dẫn Người đến một nơi mà không có điều tốt lành nào nảy sinh từ mặt đất hoặc mưa xuống từ bầu trời. Trong sa mạc, chúng ta trải nghiệm sự nghèo đói về vật chất và tinh thần, nhu cầu về bánh và lời Chúa.
Chúa Giêsu, là người thực sự, đã trải nghiệm cơn đói đó (x. câu 2). Người đã bị cám dỗ sau bốn mươi ngày bởi một lời không đến từ Chúa Thánh Thần, mà từ kẻ ác, ma quỷ. Bắt đầu bốn mươi ngày Mùa Chay, chúng ta hãy suy gẫm về sự thật này: chúng ta cũng bị cám dỗ, nhưng không đơn độc. Chúa Giêsu ở cùng chúng ta, để hướng dẫn chúng ta qua sa mạc. Con Thiên Chúa làm người không chỉ đưa ra cho chúng ta một ví dụ về cách chống lại cái ác. Người ban cho chúng ta điều gì đó lớn lao hơn nhiều: sức mạnh để chống lại các cuộc tấn công của nó và kiên trì trên hành trình của chúng ta.
Vì vậy, chúng ta hãy xem xét ba khía cạnh của sự cám dỗ của Chúa Giêsu và của chính chúng ta: sự khởi đầu của nó, cách nó diễn ra và kết quả của nó. Theo cách này, chúng ta sẽ tìm thấy nguồn cảm hứng cho hành trình hoán cải của mình.
Trước hết, sự khởi đầu. Sự cám dỗ của Chúa Giêsu là cố ý: Chúa không vào sa mạc để thể hiện sức mạnh của ý chí mình, nhưng vì lòng hiếu thảo cởi mở với Chúa Thánh Thần của Chúa Cha, Đấng mà Người sẵn sàng và tự do chấp nhận sự hướng dẫn của Người. Mặt khác, sự cám dỗ của chúng ta không phải là cố ý: cái ác có trước sự tự do của chúng ta, tấn công nó từ bên trong, giống như một cái bóng bên trong và một mối đe dọa liên tục. Bất cứ khi nào chúng ta cầu xin Chúa đừng dẫn chúng ta vào cơn cám dỗ (x. Mt 6:13), chúng ta cần nhớ rằng Người đã trả lời lời cầu nguyện đó qua Chúa Giêsu, Ngôi Lời nhập thể của Người, Đấng luôn ở cùng chúng ta. Chúa ở gần chúng ta và chăm sóc chúng ta, đặc biệt là trong những lúc thử thách và bất ổn, khi kẻ cám dỗ lên tiếng. Hắn là cha của sự dối trá (x. Ga 8:44), gian tà và đồi trụy, vì hắn biết lời Chúa mà không hiểu. Hoàn toàn ngược lại: giống như hắn đã làm kể từ thời Ađam trong Vườn Địa đàng (x. St 3:1-5), thì bây giờ hắn cũng làm như vậy trong trường hợp của Chúa Giêsu, Ađam mới, trong sa mạc.
Ở đây chúng ta thấy cách đáng chú ý trong đó Chúa Kitô bị cám dỗ, cụ thể là thông qua mối quan hệ của Người với Thiên Chúa, Cha của Người. Ma quỷ là kẻ chia rẽ và phân rẽ, trong khi Chúa Giêsu, Đấng trung gian, là người kết hợp Thiên Chúa và con người. Trong sự đồi trụy của mình, ma quỷ muốn phá hủy mối liên kết đó và để Chúa Giêsu lợi dụng vị trí của Người. Hắn nói: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì hãy truyền cho hòn đá này biến thành bánh” (Lc 4:3), và một lần nữa: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì hãy gieo mình xuống” (câu 9) từ đỉnh Đền thờ. Để đáp lại những cám dỗ này, Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa, được Chúa Thánh Thần hướng dẫn, đã chọn cách Người sẽ sống mối quan hệ con thảo của mình với Chúa Cha. Đây là điều Chúa chọn: mối quan hệ độc nhất và riêng biệt của Người với Thiên Chúa, Đấng mà Người là Con duy nhất, trở thành mối quan hệ bao trùm tất cả mọi người, không loại trừ bất cứ ai. Mối quan hệ của Chúa Giêsu với Chúa Cha không phải là điều để nắm bắt (x. Pl 2:6), hay để khoe khoang, nhằm đạt được thành công và thu hút những người theo Người, mà đúng hơn là một món quà mà Người chia sẻ với thế giới để cứu rỗi chúng ta.
Chúng ta cũng bị cám dỗ trong mối quan hệ của mình với Thiên Chúa, nhưng theo một cách hoàn toàn khác. Ma quỷ thì thầm vào tai chúng ta rằng Thiên Chúa không thực sự là Cha của chúng ta, rằng thực tế là Người đã bỏ rơi chúng ta. Satan cố gắng thuyết phục chúng ta rằng không có bánh cho người đói, nhất là bánh từ đá, rằng các thiên thần sẽ không đến giúp chúng ta khi chúng ta ngã, và rằng tốt nhất, thế giới nằm trong tay các thế lực xấu xa nghiền nát các quốc gia bằng những âm mưu ngạo mạn và sự tàn bạo của chiến tranh. Tuy nhiên, ngay khi ma quỷ muốn chúng ta tin rằng Chúa ở xa chúng ta, và sẽ cám dỗ chúng ta tuyệt vọng, thì Chúa lại xích lại gần chúng ta hơn, hiến dâng mạng sống của mình để cứu chuộc thế giới.
Khía cạnh thứ ba là kết quả của những cám dỗ này. Chúa Giêsu, Đấng được xức dầu của Thiên Chúa, đã chiến thắng sự dữ; Người xua đuổi ma quỷ, nhưng nó vẫn sẽ quay lại cám dỗ Người, chờ đợi “một cơ hội khác” (câu 13). Tin mừng cho chúng ta biết như vậy, và chúng ta sẽ ghi nhớ điều này khi, trên đồi Golgotha, Chúa Giêsu lại bị cám dỗ: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy xuống khỏi thập giá” (Mt 27:40; x. Lc 23:35). Trong sa mạc, Kẻ cám dỗ đã bị đánh bại, nhưng chiến thắng của Chúa Kitô vẫn chưa phải là chiến thắng cuối cùng, vì nó sẽ là chiến thắng trong mầu nhiệm vượt qua về cái chết và sự phục sinh của Người.
Khi chúng ta chuẩn bị cử hành mầu nhiệm trung tâm của đức tin này, chúng ta nhận ra rằng kết quả của những thử thách của chính chúng ta lại khác. Đôi khi, trước sự cám dỗ, chúng ta sa ngã; tất cả chúng ta đều là tội nhân. Tuy nhiên, thất bại của chúng ta không phải là kết quả cuối cùng, bởi vì sau mỗi lần sa ngã, Thiên Chúa nâng chúng ta lên bằng tình yêu và sự tha thứ vô hạn của Người. Sự thử thách của chúng ta không kết thúc bằng thất bại, bởi vì, trong Chúa Kitô, chúng ta được cứu chuộc khỏi sự dữ. Khi chúng ta cùng Người đi qua sa mạc, chúng ta đi theo một con đường chưa từng đi qua: Chính Chúa Giêsu mở ra trước mắt chúng ta con đường giải thoát và cứu chuộc mới này. Bằng cách theo Chúa trong đức tin, chúng ta từ những kẻ lang thang trở thành những người hành hương.
Anh chị em thân mến, tôi mời anh chị em bắt đầu hành trình Mùa Chay của mình theo cách này. Và vì trên đường đi, chúng ta cần có “thiện chí” (buona voluntà) mà Chúa Thánh Thần luôn duy trì trong chúng ta, nên tôi rất vui được chào đón tất cả những “người tình nguyện” (volontari) đang ở đây tại Rome hôm nay để hành hương mừng Năm Thánh. Tôi chân thành cảm ơn anh chị em, những người bạn thân mến, vì, theo gương Chúa Giêsu, anh chị em phục vụ những người lân cận của mình một cách không mệt mỏi. Trên đường phố và trong nhà, cùng với những người bệnh, những người đau khổ và những người bị giam cầm, cùng với những người trẻ và người già, lòng quảng đại và sự tận tụy của anh chị em mang lại hy vọng cho toàn thể xã hội của chúng ta. Trong sa mạc của nghèo đói và cô đơn, tất cả những cử chỉ nhỏ bé đó đang giúp tạo nên một nhân loại mới nở rộ trong khu vườn là giấc mơ của Chúa, luôn luôn và ở khắp mọi nơi, dành cho tất cả chúng ta.