Hồng Thủy – Vatican
Angela Grignano là một cô gái trẻ người Ý 25 tuổi. Với ước mơ trở thành vũ công ba lê, Angela đã chuyển sang Paris sinh sống để hy vọng có cơ hội tốt hơn phát triển nghề nghiệp. Nhưng rồi giấc mơ của cô đã trở thành ác mộng.
Để có thể lo liệu cho cuộc sống khi đang học múa và học ngôn ngữ ở Paris, Angela làm việc trong một khách sạn ở đường Trevise. Cách đây một năm, khi cô đang làm việc tại khách sạn thì ống ga trước khách sạn bị rò rỉ và tạo nên một vụ cháy nổ. Angela đã bị thương. Cô được đưa đến bệnh viện và được mổ cấp cứu; cô không gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng chân của cô thì có thể sẽ bị thương tật vĩnh viễn. Như thế có nghĩa là cô phải từ bỏ giấc mơ. Nhưng sau một năm với 8 lần phẫu thuật, cô đã có thể múa balê lại
Nhờ lời cầu nguyện của những người yêu thương
Angela nói: “Tôi đi được là nhờ lời cầu nguyện của những người yêu thương tôi.” Cô không bao giờ đầu hàng; vụ nổ do rò rỉ khí gas giống như một bước ngoặt trong cuộc đời của cô gái trẻ. Sự hồi phục của cô đã khiến cho các bác sĩ giải phẫu và các nhà vật lý trị liệu phải ngạc nhiên trước thái độ tích cực của cô.
Sau tai nạn, khi Angela vẫn còn tỉnh táo, cô thử đứng lên nhưng rồi cô nhận ra có điều gì không ổn ở chân phải của cô. Gần nửa chân phải của cô hầu như bị cắt mất, chỉ còn một mảnh da nối nó với bàn chân. Cô muốn hét lên nhưng rồi cô nghe tiếng la hét của người khác. Trong lòng cô nghĩ còn có những người kém may mắn hơn mình.
Cơ hội thứ hai
Angela được đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Cô kể: “Đó là giây phút khó khăn nhất. Tôi nhìn lên trần nhà và nghĩ rằng sau khi học hành tôi đã quyết định chuyển đến Paris để có cơ hôi làm việc trong thế giới kịch nghệ và bây giờ giấc mơ của tôi đã trở thành cơn ác mộng. Nhưng vừa khi tỉnh lại sau khi bị hôn mê và nhìn thấy cha mẹ tôi, tôi biết họ đã canh thức và cầu nguyện cho tôi. Tôi nhìn vào tấm hình cháu của tôi, tôi nói với mình ‘Angela, mày có một cơ hội thứ hai, hãy sử dụng nó tốt hơn.’. Nếu điều này là một thử thách tôi muốn đối diện và vượt qua nó.”
Nhờ một ca phẫu thuật tái tạo phức tạp được thực hiện bởi một ngôi sao phẫu thuật, Angela đã có thể cứu được chân và bắt đầu hành trình chữa bệnh, xen kẽ 7 ca phẫu thuật khác và nhiều tháng phục hồi chức năng, tất cả đều ở phòng khám ở Paris, với người mẹ không rời bỏ cô trong một giây. Kết quả vượt quá cả những kỳ vọng lạc quan nhất, khiến các bác sĩ và nhà vật lý trị liệu không nói nên lời.
“Những lời cầu nguyện đã nâng đỡ tôi”
Kể từ tháng 11, cô gái trẻ Angela đã tự đi lại một mình. Cô kể: “Tôi bị khập khiễng một chút, sẽ có một năm để phục hồi, nhưng khi múa, tôi vẫn ổn.” Trong năm dài này cô không bao giờ phàn nàn, ngay cả khi cô nhớ lại những khoảnh khắc khó khăn nhất. Tính cách năng động của cô được rèn giũa nhiều hơn. Không bao giờ lùi bước, ngay cả trong bệnh viện, cô quyết định tìm việc cho mình bằng cách tổ chức các trò chơi vào các buổi chiều với các bệnh nhân, và giải thưởng là các quà lưu niệm từ Sicily. Những lời cầu nguyện đã nâng đỡ tôi; tôi gọi đó là “hiện tượng nhân văn vĩ đại”: Tôi luôn cảm thấy sức mạnh, ngay cả khi tôi hôn mê. Tôi đã luôn mạnh mẽ và tích cực, hôm nay tôi cũng kiên nhẫn. Tôi đã học cách chấp nhận, tin tưởng và trên hết là biết ơn.”
Sau khi được sự đồng ý của anh trai, cha Giuseppe, một linh mục phụ trách mục vụ giới trẻ giáo phận, Angela quyết định xin đức giám mục của giáo phận Trapani cử hành một Thánh lễ cùng với bạn bè, người thân, những người bạn mới quen biết qua mạng xã hội. Cử hành Thánh lễ để tạ ơn nhưng trên hết là cầu nguyện cho những người bị chết trong tai nạn trên: 5 người, trong đó có hai lính cứu hỏa. Cô chia sẻ: “Tôi đã viết cho các đồng nghiệp của tôi ở Paris: mỗi năm vào ngày 12/01, bao lâu tôi còn sống, tôi sẽ nhớ từng người trong số các bạn, tôi sẽ nhớ những ai đã qua đời”.
“Tại sao họ chết?” Chỉ có đức tin mới có thể trả lời câu hỏi đó
Nhớ về hai người lính cứu hỏa ở hiện trường trước khi vụ nổ khí ga, Angela kể: “Tôi đang nói chuyện với một đồng nghiệp của tôi trong khi nhìn họ làm việc. Tôi nhớ rõ gương mặt họ, và rồi tiếng gào thét và lửa cháy. Ngay lập tức tôi hiểu rằng họ không có cơ hội sống. … Trong những tháng ngày này tôi không bao giờ tự hỏi “tại sao lại xảy ra với tôi”, nhưng là “tại sao họ chết?” và chỉ có đức tin mới có thể trả lời câu hỏi đó. Vào Chúa Nhật chúng tôi sẽ cùng nhau hát một bài hát của hướng đạo sinh “những bàn tay” bởi vì cùng nhau tất cả chúng ta có thể quyết định dành sức lực của mình để phục vụ tha nhân. Tôi đã yêu cầu những người không thể đến tham dự Thánh lễ đốt một ngọn nến để nhớ đến các nạn nhân. Đối với tôi, quá khứ đó là “một năm huấn luyện”, nó đã thay đổi tôi và gia đình tôi.”