Tháng năm này, Fatima thách thức bạn thực hiện một cuộc hành hương chủ yếu hơn: một nẻo đường nội tâm có thể đưa bạn đi xa ngay trong chính bản thân bạn, hướng về đền thánh sâu thẳm nhất ở trong bạn nơi Thiên Chúa hiện diện vì bạn. Làm bạn trở thành một người hành hương bằng trái tim là cố gắng sống nội tâm điều mà kinh nghiệm hành hương tạo ra và hoàn tất. Fatima đang mời gọi bạn, hàng ngày. Và xin bạn mỗi đêm hãy đặt một cây nến thắp sáng ở cửa sổ nhà bạn.
Bằng cách nhắc lại trình thuật của chị Lucia về cuộc hiện ra hồi tháng Năm, chúng ta hãy tìm hiểu xem Thiên Chúa tôn trọng tự do của con người đến mức nào và đâu là cách được Người chọn để mặc khải chính Người. Hôm nay, bạn hãy cố gắng khao khát thiên đàng, với Phanxicô.
Tháng Năm này, Fatima mời gọi bạn trở thành một người hành hương bằng trái tim. Hôm nay, hãy mở rộng trái tim của bạn để khao khát thiên đàng cho tất cả mọi người, với Jaxinta.
“Lạy Chúa, con tin, con thờ lạy, con hy vọng, và con yêu mến Chúa. Con xin Chúa tha thứ cho những người không tin, không thờ lạy, không hy vọng và không yêu mến Chúa”.
Fatima vẫn đang thách thức bạn thực hành cuộc hành hương nội tâm vào tháng Năm này. Fatima mời gọi bạn tự biến mình thành một người hành hương bằng trái tim. Chỉ khi bạn bước đi trên con đường tâm hồn mình với tinh thần của một người hành hương, nghĩa là, nếu bạn âm thầm bắt đầu lắng nghe, bạn sẽ nghe trong nó điều khao khát nhất của con người: vĩnh cửu. Nếu không, trái tim bạn sẽ thế chấp bạn cho một thời cứ thế trôi đi nhưng bạn sẽ khó thoát khỏi cuộc sống giống như làm nô lệ cho nó. Bạn hãy tĩnh lặng rút vào tâm hồn mình.
Trong tĩnh lặng, hãy lắng nghe một lần nữa câu hỏi của ngày hôm qua: bạn có háo hức làm bạn cạn kiệt trong các hoạt động và lo lắng hàng ngày, như thể bạn cũng chỉ có giá trị y hệt như kết quả của các hoạt động và lo lắng của bạn không? Hay bạn đang nuôi dưỡng trong tâm hồn niềm khao khát một cuộc sống khác ngoài cuộc sống này? Và bạn có khao khát được gặp lại tất cả những người bạn yêu đã chết trước bạn không?
Bạn có giá trị hơn thế nhiều, vô cùng nhiều hơn tất cả những gì bạn có thể hoàn thành, đạt được hoặc chinh phục được.
Nhưng chỉ khi nào bạn làm cho bạn trở thành một người hành hương bằng trái tim, đi qua trái tim bạn một cách tự do quan yếu, một tự do cho phép bạn xác định được các giọng nói đang vang vọng bên trong nó, bạn mới có thể phát hiện ra một giọng nói thân mật hơn, thanh thản và nhẹ nhàng hơn, một giọng nói đang thì thầm nói với bạn rằng bạn đang sống trên trái đất nhưng số phận của bạn là thiên đàng.
Bạn có nghĩ về thiên đàng không? Bạn có khao khát thiên đàng không? Bạn có muốn thiên đàng không? Hoặc thậm chí bạn không đặt câu hỏi vì bạn tránh suy nghĩ về cái chết đến mức bạn không còn có thể nghĩ về những gì diễn ra tiếp theo sau đó nữa? Bạn hãy nhớ lại phần mở đầu của cuộc đối thoại giữa Đức Bà rực rỡ hơn Mặt Trời và các mục đồng bé nhỏ, như Chị Lucia đã kể lại trong Hồi Ký của chị:
Đức Mẹ đã nói với chúng tôi:
• Các con đừng sợ. Mẹ sẽ không làm hại các con.
•Mẹ từ đâu đến?
• Mẹ đến từ thiên đàng.
• Lucia hỏi: Con cũng sẽ lên thiên đàng chứ?
• Đúng, con sẽ lên.
• Và Jaxinta?
• Cả em đó cũng sẽ lên.
• Còn Phanxicô?
• Em ấy cũng sẽ lên đó, nhưng em ấy phải đọc nhiều chuỗi Mân côi»
Sau đó tôi nhớ hỏi về hai cô gái đã chết gần đây. Họ là bạn của tôi và thường đến nhà tôi để học dệt với chị cả của tôi.
– Maria das Neves có được lên thiên đàng?
– Có, cô ấy đang trên thiên đàng.
Tôi nghĩ rằng cô ấy khoảng 16 tuổi.
– Còn Amélia?
– Cô ấy sẽ ở luyện ngục cho đến ngày tận thế. »
Jaxinta rất đam mê thiên đường. Tuy nhiên, quan điểm về thiên đàng của cô được hình thành chủ yếu bởi thị kiến về địa ngục, trong lần xuất hiện vào tháng 7, đã gây ấn tượng mạnh mẽ với cô. Thị kiến không nhằm gây ra sự sợ hãi cho các mục đồng nhỏ, nhưng để thúc đẩy trong họ một cam kết mạnh mẽ cho sự cứu rỗi linh hồn những người khác. Hãy nghe những gì Lucia kể:
Thị kiến về địa ngục khiến lòng cô chứa đầy nỗi kinh hoàng đến độ cô sẵn sàng chấp nhận mọi hình thức đền tội, ngay cả sự chết cũng không là gì trong mắt cô, miễn là điều đó có thể ngăn các linh hồn khỏi rơi vào hỏa ngục. Jaxinta thường ngồi trầm ngâm trên mặt đất hoặc trên một tảng đá và thốt lên:
– Ôi, Địa ngục thật kinh khiếp! Thật tiếc cho những linh hồn xuống địa ngục!
Sau đó, rùng mình, cô ấy quỳ xuống với hai bàn tay chắp lại và đọc lại lời cầu nguyện mà Đức Mẹ đã dạy chúng tôi:
– Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội cho chúng con, xin cứu chúng con khỏi sa hỏa ngục, xin đem các linh hồn lên thiên đàng, nhất là những linh hồn cần đến lòng Chúa thương xót hơn. Amen”
Để trấn an cô, tôi nói:
– Đừng sợ! Em sẽ đang lên thiên đàng.
– Vâng, em sẽ lên thiên đàng, cô trả lời bình thản, “nhưng em muốn tất cả mọi người đều được đến đó”.
Địa ngục, là khả năng, là rủi ro mà tự do của chúng ta có thể đưa đến, thậm chí chắc chắn sẽ xảy ra đối với người đang sống tách biệt, xa cách với Thiên Chúa. Jaxinta đã làm mọi thứ có thể để không ai bị rơi vào đó, cô say mê muốn mọi người lên thiên đàng. Cô là người liên kết mật thiết hơn với Chúa trong ý định mở rộng sự cứu rỗi cho mọi người. Cô ấy đã sống lòng thương xót của Chúa Kitô đối với những người tội lỗi và giống như Ngài, cô ấy muốn hiến mạng sống của mình để cứu họ. Lucia kể lại rằng khi Jaxinta bị ốm:
Đôi lúc, cô hôn và ôm lấy cây thánh giá, kêu lên:
– Ôi Chúa Giêsu của con! Con yêu mến Chúa, và con muốn chịu đựng rất nhiều vì tình yêu Chúa.
Niềm đam mê của Jaxinta về sự cứu rỗi của người khác chắc chắn cũng bị ảnh hưởng bởi các liên hệ đến luyện ngục, trong đó đông đảo những người đang chờ đợi sự trưởng thành trong tình yêu, giữa bàn tay thương xót của Chúa và sự phục sinh cuối cùng.
Jaxinta đã hiến thân hoàn toàn cho mối quan hệ giữa cuộc sống của chúng ta trong thời gian này và cuộc sống mà chúng ta được triệu tập để vượt ra ngoài cái chết. Và trên thiên đàng, cô vẫn đang thực hiện cùng một sứ mệnh của lòng thương xót mà cô đã hoàn thành trên trái đất.
Phúc âm của Thánh Gioan cho chúng ta thấy Chúa Giêsu giải thích mầu nhiệm của Jaxinta
“Ý của Đấng đã sai tôi là tất cả những kẻ Người đã ban cho tôi, tôi sẽ không để mất một ai, nhưng sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết.” (Ga 6:39)
“Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: ‘Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han.’ Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: ‘Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu?’ Đức Vua sẽ đáp lại rằng: ‘Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” Rồi Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng: ‘Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó.’”
Nếu bạn sẵn sàng thực sự chấp nhận mình là người hành hương vào tháng Năm này, bạn sẽ thấy tận đáy lòng mình niềm khao khát thiên đàng, được ngắm nhìn thánh nhan Thiên Chúa mãi mãi. Bạn sẽ nhìn nhận sự chắc chắn này: nhà Cha là chân trời cuối cùng của cuộc hành hương của bạn trên trần gian và bạn sẽ hiểu tỷ lệ hợp tình hợp lý và ý nghĩa của những điều trần thế. Và thậm chí cái chết cũng sẽ cho bạn thấy một khuôn mặt khác, tươi sáng và yên bình hơn.
+”Lạy Chúa, Chúa sống trong tận cùng trái tim con
và Chúa kêu gọi con mở tháng Năm đóng kín này, trở thành một người hành hương bằng trái tim và gặp Chúa ở đó.
Con lặng lẽ chiêm ngưỡng cuộc sống và cái chết của em Phanxicô, người đã vượt qua thế gian này lòng khao khát thiên đàng để được ngắm nhìn thánh nhan Chúa và an ủi trái tim Chúa.
Sự tự do và chính trực quên mình nhờ đó em sống trên trái đất này thực đẹp đẽ xiết bao!
Và đẹp đẽ xiết bao là sự thân mật trong đó em đã lớn lên cùng Chúa hướng tới sự sống vĩnh cửu!
Và đẹp đẽ xiết bao là sự bình an, tin tưởng, tình người hoàn toàn nhất trong đó em đã chết!
Xin Chúa lắng nghe tiếng nói ngạc nhiên và sám hối của con, thầm khao khát cõi vĩnh hằng.
Xin Chúa tha thứ cho con vì con đã lừa dối chính con khi đặt trái tim con vào những kho báu trần gian
vì con đã giải thích sai các ưu tiên của cuộc sống, như cuộc khủng hoảng hiện nay đang phơi bày:
Con phục tùng phù du, không nhận ra giá trị vĩnh cửu.
Xin Chúa đốt lên trong trái tim con, giống như trong trái tim Thánh Phanxicô Marto, niềm khao khát thiên đàng
và ý chí khắc ghi nó trên trái đất, như người Samaritanô nhân lành trong dụ ngôn.
Con là một người hành hương bằng trái tim, giống như Phanxicô, con đang khao khát được ngắm nhìn thánh nhan Chúa trên thiên đàng.
Con muốn đi hành hương bằng trái tim vào trái tim Mẹ Chúa, cũng là Mẹ con, Đức Mẹ Mân côi Fatima.
Trong trái tim Mẹ, Chúa sẽ chờ đợi trái tim con và tháng Năm này, cách xa Nhà nguyện nhỏ,
Con tự làm cho con thành một người hành hương bằng trái tim: Con sẽ theo trái tim của con và trong trái tim vô nhiễm Mẹ, con sẽ lắng nghe nhịp đập xót thương của trái tim Chúa. Amen.
Đặng Tự Do