Trên First Thing, ngày 15 tháng 2 năm 2024, W. Bradford Wilcox và Wendy Wang (*) có bài tiểu luận sau đây, viết theo cuốn sách Get Married: Why American Must Defy the Elites, Forge Strong Families và Save Civilization mới phát hành của Brad Wilcox.
“Nhà xã hội học tôn giáo về người Thệ phản, phim khiêu dâm và ‘Khu liên hợp công nghiệp thanh khiết'” – đó là tiêu đề của một cuộc phỏng vấn gần đây trên tờ New Yorker, trong đó Isaac Chotiner đã hỏi nhà xã hội học Samuel Perry về mối liên hệ giữa tôn giáo, nội dung khiêu dâm và hôn nhân giữa những người theo Thệ phản. Bạn có thể đoán được đức tin Kitô giáo đã xuất hiện như thế nào trên phương tiện truyền thông chính thống này. Không tốt lắm.
Cuộc phỏng vấn của tờ New Yorker để lại cho người đọc một ấn tượng rõ ràng rằng tất cả chỉ vì đạo đức tình dục Kitô giáo cổ xưa cấm nội dung khiêu dâm, nên đàn ông và cộng đồng Kitô giáo đầy rẫy “trầm cảm”, “bất hạnh” và hôn nhân tan vỡ.
Tờ New Yorker chế nhạo những cuốn sách, các nhóm nhỏ và các công ty phần mềm được thiết kế để giúp những người theo Thệ phản tránh phim khiêu dâm—điều mà Perry gọi là “tổ hợp công nghiệp thuần khiết”. Perry cho rằng những người đàn ông theo Kitô giáo đang phải chịu đựng “sự bất hòa về nhận thức” giữa niềm tin của họ rằng tình dục là thánh thiêng—và được hiểu là chỉ được chia sẻ với vợ bạn—và mong muốn tham gia vào các hành vi trái ngược với niềm tin này, như xem nội dung khiêu dâm chẳng hạn. Theo lời ông, những người đàn ông theo Kitô gío phải chịu gánh nặng đặc biệt nặng nề từ cảm giác xấu hổ ngày càng tăng về phim khiêu dâm. Như Perry—tác giả của cuốn sách Addicted to Lust: Pornography in the Lives of Conservative Protestants [Nghiện nhục dục: Nội dung khiêu dâm trong cuộc sống của những người theo đạo Thệ phản bảo thủ]—nói rằng, những người đàn ông theo Kitô giáo sử dụng phim khiêu dâm bị khốn khổ bởi “mặc cảm tội lỗi và sự xấu hổ khiến bạn cảm thấy tồi tệ về bản thân” và những phụ nữ Thệ phản “vẽ ra một đường vạch cứng rắn” chống lại việc chồng họ sử dụng phim khiêu dâm vì họ coi đó là “sự ngoại tình, sự phản bội hoặc sự trụy lạc theo nghĩa đen”. Điều này khiến những người vợ Kitô giáo “có khả năng ly dị chồng cao gấp đôi vì anh ta xem tài liệu khiêu dâm”. Ngược lại, bài báo trên tờ New Yorker này cho thấy, những người đàn ông thế tục ít có xác suất chịu bất cứ mặc cảm tội lỗi hoặc các vấn đề về mối quan hệ nào do sử dụng phim khiêu dâm.
Bài báo này—và nhiều bài tương tự trên các phương tiện truyền thông chính thống—tạo cho công chúng ấn tượng rằng đức tin đóng một vai trò độc hại trong cuộc sống của những gia đình bình thường. Nhưng bức chân dung này có tính lừa đảo.
Sự thật là đức tin nói chung dường như là một động lực tốt khi nói đến chất lượng và sự ổn định của cuộc sống hôn nhân, sự hài lòng của đàn ông và phụ nữ với cuộc sống của họ và phúc lợi của con cái. Nghiên cứu cho chúng ta biết rằng những người đàn ông và phụ nữ Mỹ thường xuyên đến nhà thờ sẽ hạnh phúc hơn đáng kể trong cuộc hôn nhân của họ, ít có nguy cơ ly hôn hơn và hài lòng hơn với cuộc sống của mình. Thí dụ, dữ liệu cho chúng ta biết rằng những người thường xuyên đi nhà thờ có nguy cơ ly hôn thấp hơn khoảng 30% đến 50% so với những người Mỹ không đi nhà thờ. Quả là quá đáng khi tờ New Yorker nói bóng gió cho rằng đức tin là một sức mạnh gây bất ổn trong hôn nhân ngày nay.
Nhưng còn một trong những lĩnh vực quan trọng và gây tranh cãi nhất trong nền văn hóa của chúng ta: Niềm tin tôn giáo lớn hơn có liên quan đến tình dục tốt hơn hay tồi tệ hơn?
Rất nhiều tiếng nói trong nền văn hóa của chúng ta sẽ cho rằng câu trả lời là “tệ hơn”. Thí dụ, trong Addicted to Lust [Nghiện Nhục Dục], Perry giới thiệu với chúng ta hai người đàn ông Georgia khoảng ba mươi tuổi, một trong số họ là người theo Kitô giáo và một người thì không, cả hai đều xem phim khiêu dâm hàng tuần.
Perry miêu tả David bị hành khổ, suy sụp và vô cùng bất hạnh vì sử dụng thường xuyên. Người đàn ông da trắng đã có gia đình này cảm thấy “như một kẻ thất bại” và một “kẻ đạo đức giả khủng khiếp”. Việc anh không thể thành thật với vợ về thói quen xem phim của mình đã “đánh cắp sự thân mật” trong cuộc hôn nhân của anh và anh “cảm thấy thất vọng vì không thể loại bỏ hoàn toàn nội dung khiêu dâm khỏi cuộc sống của mình”.
Ngược lại, Nick không “nghĩ rằng có gì sai trái về mặt đạo đức” khi xem nội dung khiêu dâm. Anh ta tiêu thụ những thứ mà anh ta “coi là khá bình thường, một điều hợp tiêu chuẩn” và cảm thấy thoải mái với việc sử dụng thường xuyên cũng như với mối quan hệ lãng mạn kéo dài sáu năm của mình. Mặc dù anh ấy thừa nhận rằng có thể có “tác dụng phụ” từ việc xem phim khiêu dâm, bao gồm cả xu hướng tưởng tượng “về những người phụ nữ khác ngoài bạn tình của tôi”, nhưng anh ấy dường như không bị ảnh hưởng đặc biệt bởi việc sử dụng phim khiêu dâm. Mặc dù thừa nhận một số nhược điểm, Nick không bao giờ tỏ ra bị tê liệt vì sử dụng nội dung khiêu dâm, không giống như đồng nghiệp Peach Stater David.
Trong câu chuyện tháp ngà này, bạn biết người đàn ông nào là “Kitô hữu” trước khi bạn được cho biết là David. Trên thực tế, các cách xử lý mang tính học thuật và truyền thông về tôn giáo và các mối quan hệ, như cách này, thường bóng gió nói rằng các chuẩn mực bảo thủ của Kitô giáo về tình dục có ảnh hưởng độc hại đến cuộc sống và các mối quan hệ của người bình thường.
Chúng ta được hướng dẫn để tin rằng những quan điểm tôn giáo về tình dục đã khiến quá nhiều người đàn ông và cuộc hôn nhân của họ bị tê liệt. Nick, chúng ta được cho biết, “cảm thấy rằng tôn giáo có tác dụng phản tác dụng; nó kìm hãm ham muốn tình dục và sau đó khiến những người thất vọng thực hiện hành vi tình dục” bằng cách xem phim khiêu dâm, cùng với những hành động khác. Và, theo Perry, “sự không phù hợp liên tục về mặt đạo đức” của việc thường xuyên sử dụng phim khiêu dâm, “cùng với sự che đậy và lừa dối mang theo,” dẫn đến “các hậu quả tiêu cực đối với sức khỏe tinh thần và thậm chí cả đức tin của những người theo Thệ phản bảo thủ.” Những người gác cổng văn hóa của chúng ta nghĩ rằng đức tin ngăn cản đàn ông và phụ nữ tận hưởng thành quả của nửa thế kỷ giải phóng tình dục.
Nhưng đối với tất cả những David ngoài kia, còn có rất nhiều người đàn ông như Martin (tên đã được thay đổi vì quyền riêng tư). Martin, một người chồng và người cha theo Kitô giáo da đen sống ở ngoại ô Washington, D.C., không sử dụng nội dung khiêu dâm, phần lớn là vì đức tin giúp anh tránh xa nó. Ngay cả khi lên mạng, xem các trang tin tức và âm nhạc yêu thích, anh ấy vẫn cẩn thận. “Ý tôi là đó là một trong những điều mà bạn biết Kinh thánh nói rất rõ ràng về việc chạy trốn khỏi cám dỗ,” anh ấy nói với chúng tôi và nói thêm, “Vì vậy, vâng… một số trang web nhất định tôi sẽ không vào xem.” Hơn nữa, Martin thận trọng lướt qua các trang hip-hop và Instagram yêu thích của mình, cẩn thận “tiếp tục cuộn” qua các video về “những người phụ nữ ăn mặc thiếu vải” xuất hiện thường xuyên.
Sự cẩn thận khi Martin sử dụng internet là biểu tượng cho cách những người chồng sùng đạo thường tiếp cận những cám dỗ ảo. Theo Khảo sát Tình trạng Liên minh của Chúng ta năm 2022, những người đàn ông đã lập gia đình có tôn giáo ít sử dụng nội dung khiêu dâm hơn rõ rệt so với những người đồng lứa thế tục của họ. Chỉ có 35% người chồng theo đạo đã xem nội dung khiêu dâm trong tháng vừa qua, so với 62% người đàn ông đã lập gia đình hiếm khi hoặc không bao giờ tham gia các nghi lễ tôn giáo. Một phân tích khác của Khảo sát xã hội chung cho thấy phần lớn đàn ông theo Thệ phản đi nhà thờ không sử dụng nội dung khiêu dâm trong năm ngoái; ngược lại, phần lớn nam giới không thường xuyên đi nhà thờ đều sử dụng phim khiêu dâm.
Sự quan tâm so sánh của những người theo đạo đối với tình dục vượt ra ngoài thế giới ảo đến thế giới thực. Martin cho biết rằng việc “bước đi với đức tin” đã giúp anh tránh được những tình huống “có thể khiến tôi rơi vào tình huống nguy hiểm”. Chẳng hạn, sau khi kết hôn, Martin và vợ Kimberly (tên đã được thay đổi vì quyền riêng tư) “đã nói về những rào cản” để điều hướng các mối quan hệ với những người khác giới. Điều này bao gồm việc tránh xa việc duy trì mối quan hệ với mối tình cũ hoặc đi “đi uống rượu ban đêm với ai đó” ngoài vợ/chồng của bạn, Kimberly nói với tôi.
Niềm tin của Martin và Kimberly cũng là động lực tích cực trong việc hướng dẫn mối quan hệ tình dục của họ. Theo cô, họ đã cùng nhau cầu nguyện về mối quan hệ tình dục của mình và đức tin của họ thúc đẩy các cuộc thảo luận về “nhu cầu chung của họ, cho dù đó là tình dục hay cảm xúc hay bất cứ điều gì”. Khi nói đến tình dục, cô ấy nói thêm, “Chúng tôi thường xuyên trò chuyện về chủ đề ‘Được rồi, vậy bao lâu một lần?’ hoặc ‘tại sao không thường xuyên?’ hoặc… ‘Bạn có thấy thỏa mãn không, chẳng hạn như [bạn đang ở đâu]?’” xét về khía cạnh thể lý của mối quan hệ.
Tình dục là một vấn đề đặc biệt nhạy cảm đối với Kimberly, người từng bị lạm dụng tình dục trước đó trong đời. Hoàn cảnh của cô ban đầu khiến cô gặp khó khăn trong việc thân mật tình dục với Martin. Đức tin của cô đã giúp cô vượt qua những vết thương tinh thần mà cô phải gánh chịu do bị lạm dụng và cho cô sức mạnh để giải quyết vấn đề tình dục mà “chúng tôi đang gặp phải, đặc biệt là vào thời điểm mới bắt đầu cuộc hôn nhân của chúng tôi”.
Kimberly và Martin không đơn độc. Bởi vì các vấn đề tình dục—từ ngoại tình đến nội dung khiêu dâm đến sở thích tình dục lệch lạc—là nguyên nhân chính gây ra ly hôn và xung đột hôn nhân, nên những cách mà đức tin trực tiếp củng cố lòng chung thủy, giao tiếp cởi mở và lòng rộng lượng có thể rất quan trọng trong việc thiết lập giai đoạn tình cảm và xã hội cho một mối quan hệ bền chặt. và đảm bảo mối quan hệ thể lý. Thí dụ, những người vợ trong các cuộc hôn nhân tôn giáo có nhiều xác suất tường trình rằng “hầu hết” hoặc “chắc chắn” đúng là chồng họ rất thông cảm khi họ không muốn quan hệ tình dục, so với những cặp vợ chồng không có chung một đức tin; tương tự như vậy, những người chồng trong các cuộc hôn nhân tôn giáo có nhiều xác suất tường trình rằng vợ họ đáp ứng với họ khi họ khởi diễn quan hệ tình dục, so với những người đàn ông trong những cuộc hôn nhân không có đức tin.
Điều này có thể giúp giải thích tại sao các cặp đôi đi nhà thờ lại quan hệ tình dục nhiều hơn các cặp đôi không theo tôn giáo. Cụ thể, khoảng 2/3 số cặp vợ chồng tham dự các buổi lễ tôn giáo cùng nhau có quan hệ tình dục ít nhất một lần một tuần, so với chưa đến một nửa số người không thường xuyên tham dự cùng nhau hoặc không tham dự cùng nhau.
Các cặp vợ chồng tham dự các nghi lễ tôn giáo cùng nhau cũng cho biết họ có mức độ hài lòng về tình dục cao nhất. Khoảng 3/4 số người chồng và người vợ này rất hạnh phúc với mối quan hệ tình dục của mình; ngược lại, những người không thường xuyên tham dự cùng nhau hoặc ít khi tham dự có xác suất ít hạnh phúc hơn rõ rệt. Chắc chắn là câu chuyện của David cho chúng ta thấy rằng không có loại thuốc thần kỳ tôn giáo nào có thể giúp tình dục trở nên tốt đẹp. Nhưng có quá nhiều mô tả mang tính học thuật, truyền thông và văn hóa đại chúng—chẳng hạn như những bài đăng vui nhộn của Saturday Night Live về “The Church Lady” vào những năm 1980 và 1990—về mối quan hệ giữa tôn giáo và tình dục đã che khuất sự thật xã hội học quan trọng này: đối với hầu hết các cặp vợ chồng, nhiều đức tin hơn đồng nghĩa với tình dục tốt hơn.
Lần tới khi bạn gặp một bài báo hoặc video trên các phương tiện truyền thông chính thống mổ xẻ đức tin và gia đình, hãy nhớ điều này: Đối với hầu hết đàn ông và phụ nữ, phú cho tình dục, chưa kể đến hôn nhân, một cảm thức thánh thiêng không dẫn đến trầm cảm và tòa án ly hôn mà dẫn đến sự kết hợp bền chặt và thỏa mãn – bên ngoài và bên trong phòng ngủ.
____________________________________
(*) Brad Wilcox, giáo sư xã hội học và giám đốc Dự án Hôn nhân Quốc gia tại Đại học Virginia.
Wendy Wang là giám đốc nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Gia đình.