VỌNG PHỤC SINH A –
St 1: 1-22; St 22: 1-18; Xh 14: 15–15:1; Is 54: 5-14; Is 55:1-11;
Br 3: 9-15; Ed 36: 16-17a,18-28; Rm 6: 3-11; Matthêu 28: 1-10
ĐỪNG SỢ! HÃY TUYÊN XƯNG SỰ PHỤC SINH CỦA ĐỨC KITÔ
Hôm nay bài phúc âm thánh Mátthêu lại đưa vào hình ảnh các thiên thần. Người lắng nghe được biết rõ ý nghĩa của câu chuyện, Vì phúc âm thánh Mátthêu chỉ trình bày thiên thần trong những trường hợp quan trọng thôi. Chúng ta nhớ các thiên thần trong đêm Chúa Giêsu sinh ra, trong hoang địa khi Chúa Giêsu bị cám dỗ. Trên đỉnh núi nơi Chúa Giêsu biến đổi hình dạng có hai nhân vật có mặt là ông Môsê và tiên tri Elia nói chuyện với Chúa Giêsu. Cả ba trường hợp này là chủ điểm chính của thánh Mátthêu, và bởi thế mới có các nhân vật từ trời xuống.
Hôm nay có một thiên thần nơi ngôi mộ trống để trấn an hai bà Maria , bảo họ đem tin mừng Chúa Kitô Phục Sinh cho các môn đệ. Người viết bi kịch có thể thêm vào đó tiếng kèn loa. Thánh Mátthêu đem các thiên thần diện mạo như ánh chớp và y phục trắng như tuyết. Các người lính đại diện chính quyền đã giết Chúa Giêsu đang canh mồ khiếp sợ run rẩy và “hóa ra như chết”. Lamã, vương quốc hùng mạnh thời bấy giờ rụt rè lại như mất quyền hành. Tin mừng rõ ràng quá: không quyền lực nào, ngay cả sức mạnh của quỷ thần cũng không thể vượt qua Thiên Chúa của chúng ta khi Ngài ban sự sống cho kẻ chết. Thiên thần lăn tảng đá ra rồi ngồi lên trên, như ngai của kẻ thắng trận. Thiên Chúa là Đấng toàn thắng, sự chết đã bị thất bại.
Như thường lệ câu chuyện nói về ơn thánh sũng. Ai có thể thắng sự dữ và sự chết? Chúng ta, người Mỹ là một dân tộc “có thể làm được”. Tổng thống Kennedy hứa là trong 10 năm sẽ cho một người lên cung trăng, và đã làm được. Ngày 11tháng 9 hai tòa nhà chọc trời ở Nữu ước bị phá hủy, và bây giờ một tòa nhà trung tâm thương mãi đã xây xong. Công việc nặng nhọc chúng ta đã làm được thành công.
Nhưng, mặc dù chúng ta cố gắng làm mọi sự, chúng ta vẫn không thắng được sự chết. Đó là việc của Thiên Chúa. Thiên Chúa đã làm việc bất ngờ, và thiên thần của Chúa loan báo điều đó. Nơi ngôi mộ trống, hai phụ nữ được chọn làm người đầu tiên rao giảng đem tin mừng. Sứ thần trên trời bảo hai phụ nữ “phần các bà… mau về nói với môn đệ Người…”
Trước khi gởi các phụ nữ đi thiên thần bảo “các bà đừng sợ!” Các phụ nữ và chúng ta có điều gì phải sợ? Chúng ta sống trong một thế giới mà người ta sợ không dám nói lên sự thật, và vươn tới nước ngoài, tới nhóm người sống trong kinh tế khác và thuộc chủng tộc khác. Thời xưa dân chúng hình như không ý thức nhiều về đức tin của họ. Rồi sau đó, it người tự nhận họ là kẻ vô thần, hay không thuộc về tôn giáo. Trong đại gia đình của tôi, có một người bà con xa tự cho mình là vô thần. Mỗi khi có hội họp trong gia đình, anh ta có mặt đó, không khỏi có người thách đố anh ta và hỏi “sao anh không đi nhà thờ?”
Bây giờ vị thế này bị thay đổi ngược lại. It người rụt rè công nhận họ là người vô tôn giáo, và hình như người có đức tin lại phải chống đỡ mình. Người ta có thể bảo là chúng ta ngây thơ bày tỏ đức tin vào một Đấng Cứu Thế Phục Sinh, và tin vào sự sống lại sau sự chết. Thiên hạ khen vì chúng ta làm việc thiện, nhưng có ai khen về đức tin vào sự phục sinh phải không? Hãy bỏ qua đi.
Lời thiên thần nói: “đừng sợ” là nói với chúng ta trong dịp chúng ta mừng lễ Chúa Kitô Phục Sinh. Các phụ nữ không nên sợ vì Người lãnh đạo của họ, bị đóng đinh, không còn trong ngôi mộ. Người đã sống lại. Thiên thần loan báo điều đó và mời họ nhìn vào mộ mà xem. Ngôi mộ trống rỗng. Nhưng không phải xác chết không có đó, mà Chúa Giêsu “đã chỗi dậy từ cõi chết, và kìa Người đi Galilê trước các ông, ở đó các ông sẽ được thấy Người” .
Đức Thánh Cha Phanxicô nhắc, chúng ta là Giáo Hội rao giảng tin mừng. Mỗi người Kitô hữu được chịu phép rửa tội đều có trách nhiệm thiên thần giao cho các phụ nữ “đừng sợ… mau về nói…” Mặc dù có láng giềng thông thái nhìn xuống chúng ta, chúng ta vẫn có trách nhiệm làm nhân chứng đức tin vào Chúa Giêsu bằng lời nói và việc làm. Đời sống chúng ta nên thể hiện dưới nhiều hình thức đức tin mà chúng ta tuyên xưng hôm nay “Chúa Kitô đã chết. Ngài đã sống lại, và Ngài sẽ trở lại”.
Nếu ngôi mộ không trống và xác Chúa Giêsu còn nằm đó, thì các phụ nữ đã đến mộ than khóc và chia sẻ với nhau những kỷ niệm của Vị Thầy đã quá cố. Rồi các bà lại chán nãn và buồn. Rồi họ trở về với đời sống bình thường của họ, lượm lặt những hy vọng đã tan rã và tiếp tục sống. Đó là điều chúng ta làm sau khi người thân đã quá cố. Họ đã ra đi rồi. Đời sống sẽ tiếp tục không có họ. Nếu trước khi chết họ đau đớn nhiều, thì chúng ta hài lòng là họ không còn đau đớn nữa. Và chúng ta bây giờ tiếp tục sống không có họ.
Nhưng với các phụ nữ đó và với chúng ta, có một thiên thần ở nơi mồ trống. Chúng ta, những người có đức tin, không thể quên được lời thiên thần bảo “đừng sợ… Người không có ở đây, vì Người đã chỗi dậy như Người đã nói… các bà hãy mau về nói với các môn đệ của Người”.
Các phụ nữ không thể trở về với đời sống thường ngày của họ. Nếu có ai nói với họ “hãy quên đi!”, chắc họ sẽ đáp lại “chúng tôi không quên được. Chúa Giêsu đã sống lại, và chúng tôi phải chia sẽ tin mừng với những ai chưa biết đến”. Các bà là người đầu tiên rao giảng lời này thay cho tất cả chúng ta.
Chúa Giêsu đã sống lại và chúng ta phải thận trọng lời Ngài nói với chúng ta “anh em hãy vác thập giá mình mà theo Thầy… Chia của ăn với người đói, chia áo mặc với người không có áo… Tha thứ cho kẻ đã làm anh em phiền lòng… Hãy nên người giảng hòa… Hãy quên hận thù… Hãy thương yêu kẻ thù mình… Hãy chia của tiền anh em có với người nghèo v. v. Chúng ta gắng đọc đến hết phúc âm thánh Mátthêu. Giờ đây Chúa Kitô đã sống lại. Chúng ta có thể trở lại nghe lời Chúa Giêsu bảo các môn đệ phải làm là đừng sợ, và hãy làm đi và hãy nói lên.
Nếu tôi có mặt ở nơi mồ trống, tôi có thể đáp lời thiên thần “thiên thần nghĩ sao? Vì sao đừng sợ? Lẽ cố nhiên là tôi sợ. Tôi làm sao sống đời sống như lời Chúa Giêsu mời gọi ở giữa thế gian? Bao nhiêu thế lực chống lại tôi, và tôi luôn luôn không được sự khuyến khích ngay bởi gia đình hay bạn bè. Lại còn hạn chế bởi kẻ thù của tôi. Tôi không đủ can đảm đứng lên giữa mọi người như Chúa Kitô. Tôi cần được giúp đỡ!”
Thiên thần có thể trả lời và nói với chúng ta và những người khác đọc phúc âm thánh Mátthêu: “hãy đứng đó, đọc thêm một it nữa cho đến cuối đoạn sách và hãy tin vào lời Chúa Kitô phục sinh nói với các môn đệ là Ngài sai các ông đi “và đây Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế: (Mt 28:20).
Chuyển ngữ:FX. Trọng Yên, OP
EASTER VIGIL (A)
Gn 1: 1-22; Gn 22: 1-18; Ex 14: 15–15:1; Is 54: 5-14; Is 55:1-11;
Bar 3: 9-15; Ez 36: 16-17a,18-28; Rom 6: 3-11; Matthew 28: 1-10
Today readers of Matthew’s Gospel welcome the re-appearance of an angelic figure. The attentive reader is alerted to the significance of today’s narrative because Matthew saves angelic appearances for only the most important moments in his gospel. We recall angels in the Nativity and desert temptation accounts. On the mount of Transfiguration two other heavenly figures appear, Moses and Elijah, talking with Jesus. These three are key moments in Matthew’s narrative – hence the heavenly figures.
Today an angel is at the empty tomb to calm and then send the two Marys to tell the news of Christ’s resurrection to the disciples. Some dramatists might enhance the scene at the tomb with a trumpet blast. Matthew does it with an angel, bright as lightning with snow-white garments. The guards, representatives of the state that executed Jesus as a criminal, were overcome with fear and were “like dead men.” The power of the most powerful and oppressive nation of the time, Rome, shrinks back in fear and impotency. The message is clear: no power, or evil force, can overcome our God who gives life to the dead. The angel rolls back the stone and sits on it, as if on a triumphant throne. God is the Victor – death has been defeated.
The story is about grace – as it always is. Who can triumph over evil and death? We Americans are a “can-do people.” John F. Kennedy promised the nation that in 10 years we would put an American on the moon – and we did. On 9/11 the Twin Towers were destroyed and now a new World Trade Center has been built and dedicated. Our hard work and determination have yielded impressive results.
But, try as we might, we cannot defeat death. That’s God’s work. God has done the unexpected and the angel of the Lord is there to announce it. At the empty tomb the two women are appointed to be the first preachers of the Good News. The heavenly messenger sends them, “Go quickly and tell his disciples.”
Before they are sent with the news of the resurrection the angel tells the women, “Do not be afraid!” What do they and we have to be afraid of? We live in a world where fear can keep people from speaking the truth and reaching out across national, economic and racial divides. In “the old days” people didn’t seem to feel so self-conscious if they were beliervers. Then, few people admitted they were atheists or didn’t belong to any faith tradition. In my large, extended family, I had a second cousin who claimed he was an atheist. At family gatherings, when he was present, inevitably someone would challenge him and, once again, ask, “Why don’t you go to church?”
These days the roles are reversed. People are less shy about admitting they are nonbelievers and, it seems, believers are more on the defensive. We might be called naïve for expressing faith in a resurrected savior and life after death. People admire us for our charitable works but, belief in the resurrection? Forget about it!
The angel’s reassuring words, “Do not be afraid!” are spoken to us too as we celebrate Christ’s resurrection. The women shouldn’t be afraid because their crucified leader is not in the tomb, he is risen. The angel makes the announcement and invites them to see for themselves; the tomb is empty. But the body isn’t merely gone. Jesus is “raised from the dead, and he is going ahead of you to Galilee, there you will see him.”
Pope Francis has reminded us that we are an evangelizing church. Each baptized Christian has the same role the women were given by the angel, “Do not be afraid…go quickly and tell….” Despite the bemused looks we might receive from our sophisticated, modern neighbors, we still are charged to witness to our faith in the risen Lord by our actions and words. In many and diverse ways our lives must reflect the faith we profess this day, “Christ has died! Christ is risen! Christ will come again.”
Had the tomb not been empty and Jesus’ body still there, the women would have arrived at the tomb, grieved and shared precious, personal memories of their dead teacher. Then, disappointed and sad, they would have returned to their old lives, picked up the pieces of their shattered hopes and gone on living. It’s what we do with the death of a loved one. They are gone – period. Life must go on without them. If they have suffered, we are relieved they don’t have to suffer anymore. Now we must return to our regular lives and do the best we can without them.
But, for those women and for us, there is that angel at the empty tomb. We believers can’t ignore the message we have heard, “Do not be afraid!… He is not here, for he has been raised just as he said…. go quickly and tell his disciples.”
The women couldn’t go back to their regular lives. If someone told them, “Get over it!” They would have responded, “We can’t. Jesus is risen and we have to share the good news with those who haven’t heard it yet!” These first preachers speak for all of us as well.
Jesus is risen and we have to take seriously what he said to us: “Take up your cross and follow me… Feed the hungry… Clothe the naked… Forgive those who offend you… Be peacemakers… Forego vengeance… Love your enemies… Share your riches with the poor etc.” We are near the end of Matthew’s gospel. Now that Christ is risen we can go back to hear it again what Jesus told his disciples to do – and not be afraid to do it and speak it.
If I were there at the empty tomb, I would make a personal response to the angel. “What do you mean, ‘Don’t be afraid!’ Of course I’m afraid. How can I live the life Jesus calls me to live in the world? The cards are stacked against me and I don’t always get much encouragement from even my family and friends – much less my enemies. I lack the courage to stand out from the crowd and be Christ-like. I need help!”
The angel might respond and tell us and other readers of Matthew’s gospel, “Hang in there. Read a little further on to the end of the chapter and believe what the risen Christ says to his disciples as he sends them out, ‘And know that I am with you always, until the end of the world’”