Thân thể Đức Kitô bao hàm nhiều ý nghĩa: hoặc dùng để chỉ Thánh Thể Người hoặc để chỉ Thân Mình của Giáo hội, trong đó Chúa Kitô là đầu mà chúng ta là chi thể. Bài viết ngắn này xin trình bày ý nghĩa thứ hai. Bài viết mong muốn mỗi chúng ta nhận thức lại khi đón nhận bí tích Thánh Thể.
Đặc tính con người là nhục thể, Thiên Chúa là Thần Khí. Khi nhập thể làm người, Chúa Giêsu đã chia sẻ đời sống nhục thể như loài người. Khi Đức Kitô chịu nạn, chịu chết trên thập giá, Tin Mừng đã trình bày cái chết thể lý của Đức Giêsu. Tuy vậy mầu nhiệm cứu chuộc vẫn chưa dừng ngay sự chết, mà nó còn tiếp tục bởi sự phục sinh của Đức Kitô, một sự sống lại bằng xương, bằng thịt. Nhưng thân thể Đức Kitô trước và sau cuộc tử nạn là khác nhau, trước đó là thân thể huyết khí, sau đó là thân thể thần thiêng.
Khi tham dự thánh lễ, Thiên Chúa không chỉ mời gọi chúng ta nhớ lại tình yêu của Ngài với đỉnh cao là cuộc khổ nạn, mà còn kêu gọi chúng ta thông phần vào cuộc khổ nạn ấy, nghĩa là “hãy đi và chết cùng người”. Nhớ lại cuộc khổ nạn của Chúa trong từng ngày thì tốt, nhưng dám hiến thân mình để cùng chết như Ngài thì tốt hơn nhiều. Đây là cách hữu hiệu nhất để tuyên xưng và loan truyền việc Chúa chịu chết và phục sinh.
Có người nói rằng: người Công giáo tin, nhưng không thực hành như niềm tin của mình. Chúng ta cùng nghiệm lại bản thân với câu nói trên?
Chúng ta rất dễ chọn lựa một bữa tiệc rượu thịt hơn là bữa tiệc Mình-Máu Chúa, mặc dù miệng vẫn đọc “phúc cho ai được mời dự tiệc chiên Thiên Chúa”. Chúng ta có thể tham dự, tưởng nhớ cuộc tử nạn của Đức Kitô hàng ngày nhưng bản thân thì chẳng chịu vác thánh giá lên đồi Gongotha, và từ chối đóng đinh xác thịt chính mình. Chúng ta luôn miệng cầu xin đức tin nhưng ít thực hành đức tin.
Khi nhận Mình và Máu Chúa, chính Ngài muốn dùng Mình và Máu Con Chiên để biến máu huyết chúng ta cùng một máu huyết với Ngài. Như vậy, máu huyết của nhục thể của mỗi cá thể lúc nhận lãnh sẽ nhường chỗ cho máu huyết của thần khí.
Khi nói Mình và Máu Chúa là lương thực nuôi dưỡng tâm linh, thì lương thực ấy không chỉ dừng lại để nuôi phần tâm linh chỉ sống ở mức tồn tại, mà Thiên Chúa muốn, nguồn lương thực ấy nuôi dưỡng chúng ta ngày càng lớn lên và giống hình ảnh của Ngài theo thời gian.
Bí tích Thánh thể là nguồn mạch nuôi dưỡng giáo hội mà các chi thể là các Kitô hữu. Nếu chúng ta tách rời ra khỏi Thiên Chúa thì nguồn mạch nuôi sống phần thần khí bị mất đi trong con người, như thể cành cây lìa khỏi thân cây. Về ý này Chúa Giêsu bảo “Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm được gì.” (Ga 15, 5)
Khi nhận thức chúng ta cùng là chi thể của Đức Kitô nhờ nhận lãnh Mình và Máu của Ngài, chúng ta cũng nhận ra rằng, các Kitô hữu là anh em nhau, nên tinh thần yêu thương và hiệp nhất giữa các Kitô hữu vì thế cũng sáng tỏ và dễ hiểu.
Nhờ Mình – Máu Chúa nuôi dưỡng, phần siêu nhiên trong thân thể con người ngày càng lớn mạnh, đồng nhĩa với phần nhục thể ngày một nhỏ đi, do đó thân thể chúng ta xứng đáng trở thành đền thờ của Thiên Chúa.
Thánh Lêô cả nói “Sự thông phần vào Mình và Máu Chúa Kitô không gì khác hơn là biến chúng ta thành điều mà chúng ta nhận lãnh”. Còn thánh Cirilô thành Giêrusalem cho rằng “Nhờ Thánh Thể, chúng ta thành đồng thân thể và máu huyết với Chúa Kitô”.
Lạy Chúa, xin cho chúng con hiểu sâu sắc bí tích Thánh Thể – bí tích của tình yêu để biết đáp lại cũng bằng một tình yêu.
G. Tuấn Anh