Di chúc đức tin của Sammy Basso, thanh niên bị bệnh lão hoá sớm

Nghe bài này

Ngày 11/10/2024, tại nhà thờ thánh Rocco, ở Tezze sul Brenta, thuộc tỉnh Vicenza của Ý, hàng ngàn người đã tiễn biệt Sammy Basso, thanh niên 28 tuổi bị bệnh lão hoá sớm, qua đời trong khi tham dự một tiệc cưới. Trong di chúc được đọc tại Thánh lễ, người trẻ khẳng định “Tôi nợ Chúa cả cuộc đời, mọi điều tốt đẹp”.

Mặc dù phải mang căn bệnh lão hoá sớm trong 28 năm, Sammy vẫn luôn sống tích cực, đối diện với mọi khó khăn, luôn mỉm cười. Bí quyết của Sammy là đức tin, chính đức tin Công giáo đã giúp anh vượt qua tất cả để sống và làm chứng cho niềm xác tín của mình.

Cha mẹ, người thân và bạn bè đã làm chứng về Sammy Basso, về cuộc sống đức tin giữa nhiều khó khăn do căn bệnh gây ra. Không ngại ngùng với khuôn mặt bị lão hoá sớm, anh sẵn sàng tham gia các cuộc phỏng vấn, các buổi gặp gỡ nhằm đem lại niềm vui cho mọi người về đức tin của người Công giáo.

Trong Thánh lễ an táng, Đức cha Giuliano Brugnotto, Giám mục Vicenza đã đọc di chúc của Sammy Basso, được viết vào ngày 22/9/2017. Dưới đây là một số đoạn của di chúc đức tin này:

Tôi viết thư này bởi vì có hai điều tôi không thể làm được trong tang lễ của tôi: không thể nói những lời sau cùng, và không thể an ủi những người thân. Vì vậy, tôi quyết định viết những lời cuối cùng. Tôi không muốn để lại cho mọi người điều gì ngoài những gì tôi đã trải qua, và vì đây là lần cuối cùng tôi có cơ hội nói, tôi sẽ chỉ nói những điều cần thiết.

Trước hết, tôi muốn mọi người biết rằng tôi đã có một cuộc đời hạnh phúc, và tôi sống đời mình như một người bình thường, có những lúc vui vẻ và những lúc khó khăn, với mong muốn làm điều tốt, đôi khi thành công và đôi khi thất bại thảm hại.

Tôi không thể phủ nhận rằng căn bệnh đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống hàng ngày và những chọn lựa của tôi. Tôi đã cố gắng sống tràn đầy nhất có thể, tuy nhiên tôi đã phạm sai lầm như mọi người. Tôi mơ ước trở thành một nhân vật được nói đến nhiều trong sách ở trường học, một người xứng đáng được mọi người nhớ đến sau này. Tôi đã làm điều tốt với ý định trở thành một người vĩ đại của lịch sử, một phần cũng vì ích kỷ. Ích kỷ của một người đơn giản muốn hơn người khác. Tôi đã chiến đấu rất nhiều với ước muốn không lành mạnh này, biết rõ rằng Chúa không yêu thương người  làm việc chỉ vì chính mình, mặc dù vậy không phải lúc nào tôi cũng thành công với cuộc chiến này.

Giờ đây, trong lúc viết thư, hình dung giây phút sau cùng trên mặt đất, tôi thấy thật là dại dột khi có những mong muốn đó. Vinh quan cá nhân, vĩ đại, nổi tiếng, tất cả chỉ thoáng qua. Trái lại, tình yêu được tạo dựng trong cuộc sống là vĩnh cửu, vì chỉ có Thiên Chúa là vĩnh cửu, và tình yêu đến với chúng ta từ Thiên Chúa. Có một điều tôi không hối tiếc là đã yêu thương nhiều người trong cuộc sống của tôi. Nhưng tôi vẫn thấy còn quá ít. Những ai biết tôi hiểu rằng tôi không phải là người thích đưa ra lời khuyên, nhưng đây là cơ hội sau cùng của tôi. Vì thế tôi xin các bạn, hãy yêu thương những ai đang ở gần mình, chúng ta đừng bao giờ quên rằng những người đồng hành với chúng ta trong hành trình dương thế này không bao giờ là một phương tiện nhưng là mục đích. Thế giới này tốt đẹp nếu chúng ta biết chọn điểm bắt đầu nhìn.

Như tôi đã nói với các bạn, tôi đã sai lỗi trong nhiều chuyện. Trong phần lớn cuộc đời tôi từng nghĩ rằng không có những sự kiện hoàn toàn tích cực hoặc tiêu cực hoàn toàn, tuỳ thuộc nơi cái nhìn của chúng ta. Đây là một triết lý đúng. Nhưng thực tế, một sự việc có thể tích cực hoàn toàn và cũng tiêu cực hoàn toàn. Điều cần nơi chúng ta là không tìm cách để thấy được điều tích cực nhưng tốt hơn là hành động đúng đắn, chịu đựng, và vì tình thương người khác, chuyển một điều tiêu cực thành tích cực. Ở đây không có nghĩa là tìm ra điểm tích cực nhưng là tạo ra chúng, và theo tôi, đây là khả năng quan trọng nhất mà Thiên Chúa ban cho chúng ta, khả năng chỉ con người mới có.

Tôi muốn nói thẳng thắn với mọi người về bước mà tôi đã thực hiện và tất cả sớm hay muộn cũng phải cũng phải đối diện: cái chết

Chỉ nhắc đến tên, đôi khi khiến tôi rùng mình. Tuy nhiên, đó là một điều tự nhiên, điều tự nhiên nhất trên thế giới. Nếu chúng ta muốn sử dụng một nghịch lý, cái chết là điều tự nhiên nhất trong cuộc sống. Vậy mà lại làm chúng ta sợ hãi. Điều này là bình thường, chính Chúa Giêsu cũng đã sợ hãi.

Đó là nỗi sợ của điều chưa biết, bởi vì chúng ta không thể nói rằng mình đã trải nghiệm nó. Tuy nhiên, chúng ta có thể nghĩ đến cái chết theo cách tích cực: nếu không có cái chết có lẽ chúng ta sẽ không kết luận bất cứ điều gì trong cuộc sống chúng ta, bởi vì dù sao luôn có một ngày mai. Trái lại, cái chết cho chúng ta biết không phải lúc nào cũng có ngày mai. Nếu chúng ta muốn làm điều gì đó, thời điểm thích hợp là “bây giờ”.

Tuy nhiên đối với một Kitô hữu cái chết còn là một điều khác. Từ khi Chúa Giêsu chết trên thập giá, như một của lễ hy sinh cho tất cả tội chúng ta, cái chết là cách duy nhất để sống thực sự, là cách duy nhất để cuối cùng trở về nhà Cha, là cách duy nhất để nhìn thánh nhan Người

Là Kitô hữu tôi đã đối diện với cái chết. Tôi không muốn chết, chưa sẵn sàng chết, nhưng tôi đã chuẩn bị.

Điều duy nhất làm cho tôi u sầu là không có thể thấy thế giới thay đổi và phát triển. Tuy nhiên với phần còn lại tôi hy vọng có thể thấy được cái chết như thánh Phanxicô, những lời của thánh nhân đã đồng hành với tôi trong suốt cuộc đời. Tôi hy vọng cũng có thể đón nhận cái chết như “người chị”, không ai có thể thoát khỏi người chị này.

Nếu trong cuộc sống tôi đã vác thập giá như được yêu cầu, giờ đây tôi thuộc về Đấng Tạo Hoá. Giờ đây tôi ở với Chúa của tôi, Thiên Chúa của các tổ phụ, trong Nhà không thể bị phá huỷ

Ngài, Thiên Chúa chân thật duy nhất, là nguyên nhân đầu tiên và kết thúc mọi sự. Khi đối diện với các chết tất cả sẽ vô nghĩa nều không có Người. Vì vậy, mặc dù không cần phải nói điều này, bởi vì Người biết tất cả, như tôi đã cám ơn mọi người, tôi cũng muốn tạ ơn Người. Tôi nợ Chúa cả cuộc đời, tất cả đều tốt đẹp. Đức tin đã đồng hành với tôi và tôi sẽ không phải là tôi nếu không có đức tin. Đức tin đã thay đổi đời tôi, đã làm một điều phi thường, và làm điều này một cách đơn giản trong đời sống hàng ngày của tôi.

Đừng bao giờ mệt mỏi trong việc phục vụ Thiên Chúa và cư xử theo giới răn Người, bởi vì không có Chúa thì không có ý nghĩa gì và vì mọi hành động của chúng ta sẽ bị phán xét và sẽ quyết định ai sẽ tiếp tục sống đời đời và ai sẽ phải chết. Tôi không phải là Kitô hữu tốt nhất, tôi là một tội nhân, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa: điều quan trọng là tôi đã cố gắng hết sức và tôi sẽ làm lại.

Đừng bao giờ mệt mỏi khi vác thập giá mà Thiên Chúa đã giao phó cho mỗi người, và đừng ngại được giúp vác thập giá đó, như Chúa Giêsu đã được giúp đỡ. Và đừng bao giờ từ bỏ mối quan hệ trọn vẹn và thân mật với Chúa, hãy sẵn lòng đón nhận ý muốn của Người, vì đó là nghĩa vụ của chúng ta, nhưng cũng đừng thụ động, và hãy lên tiếng, hãy để ý muốn của bạn được Chúa biết đến, giống như Giacóp, người đã chứng tỏ mình mạnh mẽ được gọi là Israel: Người chiến đấu với Chúa.

Chắc chắn Thiên Chúa, là cha, là mẹ, là Đấng nơi con người Chúa Giêsu đã trải qua mọi yếu đuối của con người, và là Đấng luôn sống trong chúng ta trong Chúa Thánh Thần, là Đền Thờ của Người, sẽ đánh giá cao những nỗ lực của các bạn và sẽ giữ chúng trong trái tim Người.

Giờ đây tôi xa mọi người. Tôi không bao giờ có thể hình dung cuộc sống tôi nếu thiếu mọi người. Và nếu được chọn, một lần nữa tôi sẽ chọn ở bên mọi người. Tôi vui vì ngày mai mặt trời sẽ tiếp tục chiếu sáng.

Vatican News

LỜI CHÚA MỖI NGÀY

VATICAN NEWS

VIETCATHOLIC NEWS