Peter Wolfgang, trên trang mạng của CatholicCulture ngày 04 tháng 10 năm 2024, có bài viết so sánh thái độ của Tin lành và Công Giáo đối với cuộc chiến tranh giữa Israel và Hamas hiện nay:
Thứ Hai tuần tới, ngày 7 tháng 10, đánh dấu kỷ niệm một năm kể từ cuộc tấn công khủng bố vào Israel của nhóm khủng bố Hamas. Chính cuộc tấn công này đã khởi đầu cho Chiến tranh Israel-Gaza.
Có vấn đề nào trong đời sống công cộng của chúng ta căng thẳng hơn Chiến tranh Israel-Gaza không? Ý tôi là, đối với người Công Giáo. Chúng ta đều biết những người Công Giáo trung thành có lập trường như thế nào về vấn đề phá thai. Nhưng Israel-Gaza? Chúng ta ở khắp mọi nơi. Đây là một vấn đề nan giải đến mức một chuyên gia viết bài cho Công Giáo sẽ được khuyên không nên đề cập đến chủ đề này, trừ khi anh ta có chuyên môn về vấn đề này.
Tôi không có chuyên môn nào như vậy. Và dù sao thì tôi cũng sẽ viết về nó. Tôi như vậy đấy.
Khi xem xét các sự kiện của năm ngoái, tôi thấy có ba phản ứng riêng biệt của Ki-tô giáo: một phản ứng của Tin Lành, một phản ứng của Công Giáo và phản ứng của tôi.
Phản ứng của Tin Lành là dễ mô tả nhất. Họ ủng hộ Israel đến cùng, không hỏi han gì, hết chuyện.
Theo quan điểm Công Giáo của tôi, những người Tin lành thường có vẻ như đánh đồng sai lầm nhà nước Israel hiện đại với vương quốc Israel trong Kinh thánh. Nhưng thực tế không phải vậy. Thay vào đó, họ “coi Israel hiện đại là sự ứng nghiệm của lời tiên tri trong Kinh thánh, tin rằng Chúa đang tập hợp họ trở về quê hương trong khi họ vẫn chưa tin vào Chúa Giêsu là Đấng cứu thế của họ”, như một người bạn Tin lành đã từng giải thích. Anh ấy nói với tôi:
“Những người theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái theo nhiều giáo phái khác nhau tin rằng Chúa sẽ thực sự thực hiện những lời hứa mà Người đã hứa với Israel như một dân tộc, trong khi những người Công Giáo Rôma và nhiều người Tin lành có xu hướng coi những lời hứa đó là thiêng liêng và/hoặc áp dụng chúng vào Giáo hội. “Trong khi Giáo Hội Công Giáo tin vào Kẻ chống Chúa và một phiên tòa cuối cùng (Sách Giáo lý, các số 675—677), những người Tin lành có nhiều khả năng tin vào tính nghĩa đen của giai đoạn bảy năm trong tương lai trước khi Chúa Kitô tái lâm, trong đó người Do Thái và Ki-tô giáo bị đàn áp. Kinh thánh được đề cập ở đây bao gồm nhiều lời nhắc tới người Do Thái ở trên đất này và thậm chí vận hành hệ thống Đền thờ của họ trước khi Chúa Giêsu trở lại. Đó là lý do tại sao nhiều người theo đạo Tin lành coi sự tồn tại của Israel hiện đại là sự ứng nghiệm cực kỳ quan trọng của lời tiên tri.”
Người Công Giáo, như người bạn Tin lành của tôi nói, nói chung không áp dụng cụ thể lời tiên tri trong Kinh thánh vào các sự kiện hiện tại. Tôi không biết có lý do thần học Công Giáo rõ ràng nào để ủng hộ Israel. Trên thực tế, các bình luận rõ ràng của Công Giáo mà tôi đã thấy về Chiến tranh Israel-Gaza có xu hướng đi theo hướng khác.
Bài khai tâm hay nhất về vấn đề này là “Chống lại chủ nghĩa Sion Công Giáo”, một bài báo trên tạp chí Crisis của Matthew Tsakanikas, một giáo sư tại Christendom College. Tiến sĩ Tsakanikas viết rằng “Rõ ràng là Chúa không bao giờ muốn xây dựng Đền thờ thứ ba trên trái đất”. “Ki-tô giáo đã trở thành sự ứng nghiệm của Giao ước Sinai.” Ông lập luận rằng Vatican đã chấp nhận một cách không chính thức Chủ nghĩa Xi-on ban đầu, “một phong trào thế tục của dân tộc Do Thái”, nhưng việc Israel chuyển đổi thành một “nhà nước đức tin” đã thay đổi phương trình.
Chắc chắn, có hai vấn đề khác nhau đang diễn ra ở đây. Sự tồn tại của chính Israel và Chiến tranh Israel-Gaza. Nhưng cả hai đều rất gắn bó với nhau. Trong khi những người Tin lành liên hệ Israel hiện đại với Kinh thánh, thì những người Công Giáo lại cảm thấy có mối quan hệ mật thiết hơn với các Ki-tô hữu Palestine ở Đất Thánh, nhiều người trong số họ theo đạo Công Giáo. Hãy xem bài viết “Các Ki-tô hữu Palestine bị đe dọa” của Sean Fitzpatrick và, chỉ trong tuần này, bài viết “Sự ủng hộ vô điều kiện của Hoa Kỳ dành cho Israel: Một chính sách sai lầm” của Cha Mario Alexis Portella.
Tôi đánh giá cao quan điểm thần học sâu sắc và hoàn cầu của những người đồng Công Giáo, những quan điểm thường không có trong các nguồn thiên hữu khác ở Hoa Kỳ. Và tôi không đồng ý với các giả định thần học hỗ trợ cho sự ủng hộ của những người Tin lành dành cho Israel.
Tuy nhiên, tôi vẫn ủng hộ Israel. Không phải “hoàn toàn, không cần hỏi, hết chuyện”. Nhưng cuối cùng thì, đúng vậy, tôi ủng hộ Israel và chống lại kẻ thù của họ. Đây là lý do tại sao.
Luận lý diệt chủng của việc “phi thực dân hóa”
Đầu tiên, về chính nhà nước Israel. Tôi xin lưu ý ở đây rằng cha tôi là người Do Thái Ashkenazi. Mẹ tôi thì không. Và tôi theo đạo Công Giáo. Điều đó khiến tôi…hoàn toàn không phải người Do Thái. Ít nhất là không phải trong mắt người Do Thái. Nhưng còn kẻ thù của người Do Thái thì sao? “Mischling” là thuật ngữ miệt thị của Đức Quốc xã dành cho một người như tôi, một “người Do Thái lai cấp độ một”. Những người ghét người Do Thái cũng ghét tôi. Tôi hiểu toàn bộ bài thơ của Martin Niemöller (“Đầu tiên họ đến…”). Chúng ta nên lên tiếng chống lại sự thù hận nói chung chứ không chỉ khi nó đến vì chúng ta. Nhưng như một người Do Thái, tôi cảm thấy những gì họ cảm thấy. Vào ngày 7 tháng 10, nó đến vì chúng tôi.
Chính những cảm xúc tương tự đã làm nảy sinh nhà nước Israel hiện đại ngay từ đầu. Một cảm thức cho rằng, dưới mắt những người Ngoại giáo, không có thứ gì như, chẳng hạn, một người Do Thái Đức hay một người Do Thái Áo. Họ chỉ nhìn thấy người Do Thái, người khác, chứ không phải một người trong số họ. Và người Do Thái, do đó, cần một nhà nước của riêng họ. Lương tâm tội lỗi của phương Tây, khiến họ chấp nhận sự thành lập hiện đại của Israel, là hoàn toàn xứng đáng… đặc biệt là sau thảm họa diệt chủng Holocaust.
Thứ hai, về Chiến tranh Israel-Gaza, người ta không cần phải là người Do Thái để hiểu rằng nó đến với chúng ta. Tất cả chúng ta. Kẻ thù của Israel là kẻ thù của chúng ta. Hãy xem xét Najma Sharif, một cây bút của Teen Vogue, người đã tweet tán thành các cuộc tấn công vào ngày 7 tháng 10: “Các bạn nghĩ phi thực dân hóa có nghĩa là gì? rung cảm? bài báo? bài luận? kẻ thua cuộc.” Tweet của ông đã được thích 100,000 lần trong hai ngày đầu tiên.
Sau đó, hãy xem xét Thống đốc Connecticut Ned Lamont, người đã nói để đáp lại cuộc biểu tình ủng hộ người Palestine vào ngày 10 tháng 1: “Họ có quyền phản đối. Nhưng tôi sẽ nói với bạn điều khác. Sẽ không ai lắng nghe họ trừ khi họ bắt đầu bằng sự thật rằng họ thừa nhận và lên án cuộc tấn công diệt chủng tàn bạo vào ngày 7 tháng 10 và những gì nó đã gây ra cho tất cả những thường dân vô tội đó.
Vậy tại sao họ không làm vậy? Hãy đọc lại tweet. Bởi vì ngày 7 tháng 10 là ngày mà họ thực sự muốn nói đến khi nói đến “phi thực dân hóa”.
Tôi không thấy những người biểu tình chống Israel là những người tốt bụng chỉ muốn bảo vệ những người Palestine vô tội khỏi bị tổn hại thêm nữa. Tôi thấy những người theo chủ nghĩa Marx biến dạng muốn làm với người Mỹ những gì Hamas đã làm với người Israel vào ngày 7 tháng 10.
Đối với tôi, đây chính là cốt lõi của Lý thuyết Chủng tộc Có Phê phán. Và “sự công nhận đất đai”. Và những cuộc tấn công nửa vời thiếu hiểu biết về mặt lịch sử vào Christopher Columbus. Và dự án 1619. Và cứ thế tiếp diễn.
Những hệ tư tưởng này, đang lan truyền nhanh chóng, nhìn nhận mọi hoạt động của con người qua lăng kính của kẻ áp bức so với người bị áp bức. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Khi cả một nhóm người, theo chính bản sắc của họ, được cho là mang một loại tội lỗi đổ máu vĩnh cửu nào đó?
Mục tiêu là làm mất tính hợp pháp của chính sự hiện diện của chúng ta trên lục địa này. “Hoa Kỳ rời khỏi Trung Mỹ” là một câu nói của phe cánh tả vào những năm 1980. Thỉnh thoảng, một người theo chủ nghĩa cánh tả sẽ nói đùa “Hoa Kỳ cũng rời khỏi Bắc Mỹ”. Họ không đùa nữa.
Không có gì trong số này là phủ nhận nỗi đau khổ của những người khác, dù là khi Israel mới thành lập hay trong cuộc chiến hiện tại. Chúng ta có thể và nên lên án những hành vi vi phạm các nguyên tắc Chiến tranh chính nghĩa. Hay đúng hơn là, tương đương với Do Thái, “Sự trong sạch của vũ khí”.
Nhưng cuối cùng, tôi đã có một ý tưởng khá hay về việc ai muốn chúng tôi chết và ai thì không. Ai sẽ nhảy múa trên đường phố vào ngày 11/9 và ai sẽ không. Những kẻ đã gây ra tội ác ngày 7 tháng 10 sẽ làm điều tương tự với bạn và tôi, nếu họ có thể. Và với những người thân yêu của chúng ta nữa. Thật vậy, các hệ tư tưởng mà tôi đã đề cập ở trên đã chuẩn bị cho chúng ta điều đó. Chúng ta đã nếm trải điều đó lần đầu tiên trong bản tuyên ngôn của kẻ xả súng ở trường học Nashville. Có thể sẽ còn nhiều hơn nữa.
Tất cả đều là một phần của cùng một điều, một cuộc chiến chống lại nền văn minh của chúng ta. Chúng ta cần hiểu điều này. Và chúng ta cần ủng hộ Israel, mục tiêu đầu tiên—nhưng không phải là mục tiêu cuối cùng—của cuộc chiến.