Mỗi lần giúp trao Mình Thánh Chúa là mỗi lần tâm hồn mình vui sướng. Khi mình đặt Thánh Thể cách cung kính vào tay những người khác, mình luôn nhớ câu nói của vị Tôi tớ Chúa, Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, dù mình chưa là Linh mục nhưng vẫn thấy rất thấm thía:
“Mỗi khi trao Chúa Giêsu Thánh Thể cho giáo dân, con hãy ý thức trao cả đời con, thời giờ của con, sức khỏe, tài năng, tiền của, nghĩa là máu thịt con cùng với Mình Máu Thánh Chúa làm của nuôi mọi người và mỗi người không phân biệt ai.”
Nhìn vào bàn tay của những người mình trao Thánh Thể cho họ, mình cảm thấy “choáng ngợp.”
Choáng ngợp vì cách thế mà Chúa Giêsu Thánh Thể đã đến với nhân loại chúng ta, qua bàn tay yếu đuối và tội lỗi của những thừa tác viên, qua bàn tay của người nhận lãnh, vì tình thương vô bờ của Người.
Choáng ngợp vì thấy sự bất xứng của mình, trẻ người, non dạ, nhiều bất xứng mà được đụng chạm đến Thiên Chúa.
Choáng ngợp vì thấy bàn tay của những người mình đặt Thánh Thể lên.
– Có những bàn tay của ông bà, cha mẹ, những người đã sinh thành, dưỡng dục mình,
– Những bàn tay thanh sạch của những em nhỏ đơn sơ,
– Những bàn tay nhăn nheo vì gian khổ một đời lo toan của những ông bà, cô bác,
– Những bàn tay rã rời vì bệnh tật của những bệnh nhân,
– Những bàn tay chắp lại sốt sắng khi cầu nguyện của bạn bè, và biết đâu được họ đang cầu nguyện cho ơn gọi của mình!
– Những bàn tay rụt rè của những người mới được giao hòa với Chúa sau nhiều phen xa cách Người,
– Ngay cả những bàn tay của những tu sĩ, những soeur đã từng dạy dỗ mình, giờ đây đã già yếu.
Choáng ngợp trong kính mến!
Vì vậy, phải bé nhỏ biết bao khi ý thức được tình thương của Chúa thật bao la, Người đã vượt qua mọi khoảng cách của cuộc đời để đến với chúng con, dù chúng con bất xứng biết mấy!
Xin cho con luôn ý thức rất rõ về con người và ơn gọi của mình!
Tâm tình của một chủng sinh
Con chiên nhỏ
28/6/2014