Hôm Chúa Nhật 14 tháng Ba, Chúa Nhật thứ Tư Mùa Chay, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cùng Giáo Hội tại Phi Luật Tân kỷ niệm 500 năm Tin Mừng đến quốc gia Đông Nam Á này.
Ngài đã cử hành thánh lễ ở Đền Thờ Thánh Phêrô với một số đại diện của Giáo Hội Phi Luật Tân, bao gồm cả Đức Hồng Y Luis Antonio Tagle, tổng trưởng Bộ Truyền Giảng Tin Mừng Cho Các Dân Tộc trước đây là Tổng giám mục của Manila.
Kết thúc buổi cử hành Thánh Thể, Đức Hồng Y Luis Antonio Tagle bày tỏ lòng biết ơn của tất cả người dân Phi Luật Tân về cử chỉ gần gũi của Đức Giáo Hoàng.
Với giọng nói đầy xúc động, vị Tổng trưởng Bộ Truyền Giảng Tin Mừng Cho Các Dân Tộc nói với Đức Giáo Hoàng rằng khi những người di cư Phi Luật Tân nhớ ông bà của họ, họ luôn có thể trông cậy vào sự gần gũi của Đức Thánh Cha, như Lolo Kiko của họ.
Đức Hồng Y nói:
Thưa Đức Thánh Cha,
Những người di cư Phi Luật Tân ở Rome muốn bày tỏ lòng biết ơn của chúng con vì Đức Thánh Cha đã hướng dẫn chúng con trong buổi cử hành Thánh Thể này để tạ ơn vì đức tin Kitô đã đến Phi Luật Tân, cách đây năm trăm năm. Chúng con muốn bày tỏ cùng Đức Thánh Cha tình con thảo của những người Phi Luật Tân trên 7641 hòn đảo của đất nước chúng con. Có hơn mười triệu người di cư Phi Luật Tân sống ở gần một trăm quốc gia trên thế giới. Họ đã hiệp nhất với chúng ta sáng nay. Chúng con trân trọng sự quan tâm của Đức Thánh Cha đối với chúng con và đối với tất cả những người di cư ở Rôma, được thể hiện một cách nhất quán bởi vị đại diện của Đức Thánh Cha tại Giáo phận Rôma, là Đức Hồng Y Angelo de Donatis nổi tiếng của Ngài và Giám đốc Văn phòng Di cư của Giáo phận, Đức ông Pierpaolo Felicola, và vị Tuyên úy đặc trách Phi Luật Tân là Cha Ricky Gente.
Sự xuất hiện của đức tin Kitô ở đất nước chúng con là ân sủng của Thiên Chúa. Đa số người dân chúng con đã tiếp nhận đức tin Kitô và coi đức tin Kitô là một đặc tính của người Phi Luật Tân, một ân sủng Thiên Chúa ban cho họ. Hiện nay, Phi Luật Tân có số lượng người Công Giáo lớn thứ ba trên thế giới. Đây thực sự là ân sủng của Chúa. Chúng con cho rằng đức tin lâu bền của người dân Phi Luật Tân là vì tình yêu thương, lòng nhân từ và sự trung tín của Thiên Chúa, chứ không phải do bất kỳ công lao nào của chúng con.
Từ năm 1521 đến năm 2021, chúng con đã luôn nhận được hết ân sủng này đến ân sủng khác. Chúng con tạ ơn Chúa vì những người mang ân sủng Chúa đến trong 500 năm này: các nhà truyền giáo tiên phong, các dòng tu, các giáo sĩ, các ông bà, các cha mẹ, các thầy cô giáo, các giáo lý viên, các giáo xứ, trường học, bệnh viện, trại trẻ mồ côi, nông dân, người lao động, nghệ sĩ, và những người nghèo mà của cải của họ là Chúa Giêsu. Nhờ ân sủng của Thiên Chúa, các Kitô hữu Phi Luật Tân đã tiếp tục nhận được đức tin, một trong những nguồn hy vọng khi đối mặt với nghèo đói, bất bình đẳng kinh tế, biến động chính trị, bão, núi lửa phun trào, động đất và thậm chí cả đại dịch hiện nay. Dù phải thú nhận sự thất bại của mình trong việc sống đức tin một cách nhất quán, chúng con cũng ghi nhận sự đóng góp to lớn của đức tin Kitô trong việc định hình nền văn hóa Phi Luật Tân và đất nước Phi Luật Tân.
Món quà phải tiếp tục là một món quà. Nó phải được chia sẻ. Nếu nó được giữ cho riêng mình, nó không còn là một món quà nữa. Nhờ thánh ý tuyệt vời của Thiên Chúa, hồng ân đức tin mà chúng con nhận được hiện đang được chia sẻ bởi hàng triệu người di cư Phi Luật Tân theo Kitô Giáo ở các nơi khác nhau trên thế giới. Chúng con đã rời bỏ gia đình của mình, không phải để bỏ rơi họ, mà là để chăm sóc cho họ và tương lai của họ. Vì yêu họ, chúng con chịu đựng nỗi buồn chia ly. Khi những khoảnh khắc cô đơn đến, những người di cư Phi Luật Tân tìm thấy sức mạnh nơi Chúa Giêsu, Đấng đang đồng hành cùng chúng con, Đấng đã trở thành Hài Nhi (Santo Niño) và được biết đến với cái tên Nazarene (Chúa Giêsu thành Nazareth), đã vác thập giá cho chúng con. Chúng con được bảo đảm về sự chở che của Mẹ Maria và sự phù trợ của các thánh. Khi nhớ gia đình, chúng con hướng về giáo xứ, quê hương thứ hai của chúng con. Khi không có ai để nói chuyện cùng, chúng con đổ tâm hồn vào Chúa Giêsu trong Mình Thánh Chúa và suy ngẫm về lời này. Chúng con chăm sóc những đứa trẻ do chúng con phụ trách như con cái mình, và những người già như cha mẹ của chúng con. Chúng con hát, chúng con cười, chúng con khóc, và chúng con tiến bước. Chúng con cầu nguyện rằng qua những người di cư Phi Luật Tân của chúng con, danh của Chúa Giêsu, vẻ đẹp của Giáo Hội, và công lý, lòng thương xót và niềm vui của Thiên Chúa có thể đến tận cùng trái đất. Ở đây, ở Rôma này, khi chúng con nhớ đến ông bà của mình, chúng con biết rằng chúng con có một Lolo Kiko.
Xin cảm ơn Đức Thánh Cha.